Ngoài cửa tiếng của Phượng vẫn vang lên đều đều:
- Cúc mày làm cái gì mà lâu thế, mở cửa ra xem nào, tao biết ai đang ở trong đó với mày rồi. Vậy nên cứ mở ra đi, tao chỉ muốn lấy cặp sách rồi sẽ về luôn, không làm phiền hai người đâu, yên tâm.
Phưọng nói phưọng biết, làm sao mà phượng biết được, phượng về từ trưa rồi mà. Cúc nhắm mắt, hít một hơi thật sâu sau đó baỏ trung lánh tạm vào trong nhà tắm để cúc nói chuyện với Phượng 1 chút.
Đúng là nhưng kẻ có tật thường hay giật mình, trung đã có vợ nhưng vẫn cặp kè với cúc. Đối với những người hàng xóm ở đây, trung vẫn có thể thản nhiên, vì họ không biết trung đã lấy vợ. Nhưng đối với Phượng thì khác, thấy Phượng trung cũng chột dạ, vậy nên thấy cúc đề nghị lánh đi, trung không hề phản đối mà nhanh chân tránh đi.
Cúc mở cửa nhìn Phượng thăm dò, mà bảo:
- Phượng, sao… sao mày biết….
- Hừ, biết mày ở phòng với người khác hả, tao chỉ đoán bừa thôi.
Cúc trợn tròn mắt:
- Đoán bừa là sao?
- Là vì nếu mày ở một mình thì mày thấy tao gọi sẽ mở cửa ngay, hoặc nếu đang bận hoặc dở tay gì đó mày sẽ lên tiếng nói chứ không im lặng để tao gọi mấy lần liền như thế. Hơn nữa, mày cũng đang mong tao tha thứ và làm bạn như xưa, nếu không phải có gì mờ ám thì khi thấy tao quay lại đáng lý ra mày phải vui chứ. Mà mày ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-nguoi-cu/3251659/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.