Không còn cách nào khác cúc đành phải nghe máy.
Dù cúc đã cố gắng để máy sang phía bên kia nhưng do người đầu dây bên kia hét lớn quá nên Phượng vẫn có thể lờ mờ đoán ra nội dung câu chuyện.
Cúc tắt máy cũng là lúc Phượng đùng dùng nổi giận bỏ về.
- phượng, mày đi đâu vậy.
- bỏ tay ra.
- nhưng mày đã nói ở đây với tao đến tối cơ mà, sao giờ đang giữa trưa lại bỏ về?
Phượng không đáp lại lời cúc mà gạt mạnh cúc ra, bàn tay thì đưa lên mở then cửa. Cúc lo lắng vội vã giữ tay phượng mà bảo:
- tao, tao còn chưa nghĩ xong, còn chưa trả lời mà, mày đi đâu thế?
- khỏi cần trả lời.
Cúc ngạc nhiên mà hỏi lại:
- sao thế, mày vẫn sẽ về với tao đúng không, chúng ta lại làm bạn như xưa đúng không?
Phượng nhìn cúc mà gằn từng tiếng:
- không, không bao giờ, mày đã không còn là bạn tao nữa. Con cúc mà tao biết đã chết rồi, bây giờ thì tránh ra.
Cúc bị lời nói lạnh lùng kia của Phượng làm cho run rẩy, phượng chưa bao giờ như thế, ngay cả khi biết cúc đi qua đêm phượng cùng không vô tình đến thế.
Phượng ghét cúc đến thế sao, không còn muốn làm bạn với cúc nữa sao. Vậy còn lời hứa ngày nhỏ giữa hai người thì sao, ngày đó đã hứa dù có chuyện gì cũng sẽ mãi là bạn tốt cơ mà.
Sao bây giờ cúc còn chưa trả lời mà phượng đã vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-nguoi-cu/3251658/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.