Chuyện là hai ngày trước mẹ con cô đã có mặt tại thành phố A. Hôm nay, khi hai mẹ con cô đi chơi ở một khu vui chơi thì tiện thể vào một nhà hàng gần đó để ăn trưa. Ăn xong, cô dặn con bé ngồi yên một chỗ đợi cô, cô đi nhà vệ sinh một lát sẽ lập tức quay lại.
Vậy mà khi từ nhà vệ sinh đi ra. Cô thấy ở đằng xa con cô đang nói chuyện với ba người đàn ông. Trong số họ có một người khụy gối xuống để nói chuyện với bé.
Cô vội vàng đi tới, cô lo con bé lại gây ra chuyện gì rồi cũng nên. Tính con bé hoạt bát, nghịch ngợm.
Khi chưa nhìn rõ mặt đối phương, cô đã cất lời "Xin lỗi, con gái tôi nó nghịch...". Còn chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh, cô sững người khi nhìn thấy anh. Ha, Trái Đất thật tròn, giữa thành phố rộng lớn này vẫn có thể gặp được anh.
Cô chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng ôm con gái, úp mặt nó vào ngực cô, không thể để cho người đàn ông kia gặp nó. Định ôm con chạy khỏi chỗ này, cô vừa xoay người định đi. Từ đằng sau, một giọng nói rất quen thuộc mà hơn bốn năm cô chưa được nghe
"Ngọc Nhi, bốn năm nay em ổn chứ?"
Trái tim ngỡ đã hóa đá từ bốn năm trước, vừa nhìn thấy anh thì nó lại đập. Nhưng mà đau, rất đau. Lồng ngực đau như muốn vỡ tung.
Cô không quay lại nhìn anh, lưng vẫn còn hướng về phía anh. Cô trả lời "Em ổn"
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-cua-anh/1953024/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.