Như Ly ngập ngừng mãi mới nói được một câu:
''Chiếc...chiếc nhẫn nào? Tôi...tôi không biết gì hết.''
Cô ta nhiều lần dời ánh mắt sang nơi khác, dường như không dám nhìn thẳng vào người đang nói chuyện với mình. Hành động của Như Ly càng khiến Nhã Ân tin rằng chính cô ta là người đã tháo chiếc nhẫn trên tay Vương Đình Phong.
Ánh mắt Nhã Ân dần trở nên sắc lạnh nhìn chằm chằm vào người đối diện. Cô hắng giọng, hệt như muốn kìm nén tâm tình phẫn nộ:
''Tôi hỏi lại một lần nữa. Cô giấu chiếc nhẫn cưới của chúng tôi ở đâu?''
''Tôi...tôi thực sự không biết.''
''Đừng có giả bộ ngây thơ! Tôi hỏi lại một lần nữa, cô giấu nó ở đâu?''
''Tôi không biết! Thực sự không biết mà.''
''Nếu cô không nói vậy thì tôi sẽ làm cho cô nói ra.''
Dứt lời, Nhã Ân giơ tay lên định tát Như Ly nhưng rồi một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay cô hất sang một bên. Trong khi cô còn chưa định hình được, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên:
''Đủ rồi đấy! Tôi cấm cô động vào vợ tôi.''
Nhã Ân tròn xoe mắt ngạc nhiên. Cô dường như không tin ở mắt mình nữa, nhưng tất cả đang ở trước mắt đều là sự thật.
Hốc mắt cô đỏ hoe, sống mũi cay xè những giọt nước mắt vô thức lăn dài trên má. Cô là vợ anh nhưng anh lại không nhận ra cô. Điều tồi tệ nhất chính là việc anh nói một người phụ nữ khác là vợ mình ngay trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-2/2632795/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.