Vương Đình Phong hạ tập tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Gia Hân đáp:
''Cảm ơn cô! Có cô ở đây tôi không còn lo vấn đề về sức khỏe nữa.''
Gia Hân mỉm cười đáp lại. Vốn dĩ sức khỏe của Vương Đình Phong rất tốt chỉ là tạm thời mất trí nhớ. Sau một thời gian nếu tiến triển tốt có thể nhớ lại, thứ thuốc mà cô cho anh uống đơn giản chỉ là thuốc bổ không có tác dụng chữa bệnh.
Anh hiểu lầm cô là y tá, đưa cô về nhà để chăm sóc cho bản thân. Cô cảm thấy không nên nói dối nhưng khi thấy Như Ly lộng hành, đối xử không tốt với chị dâu của cô bản tính háu thẳng bỗng nhiên trỗi dậy.
Cô không thể để anh mình bị một con hồ ly dắt mũi được.
Thấy anh mãi vẫn chưa uống thuốc, cô thì không thể đứng đây đợi mãi liền lên tiếng:
''Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép!''
Không cần để Vương Đình Phong đồng ý, Gia Hân đã quay người chuẩn bị rời đi.
Dáng vẻ hấp tấp, vội vã của cô nhanh chóng bị anh bắt gặp. Vương Đình Phong hỏi dò:
''Trông cô có vẻ sốt ruột?''
''Đúng vậy! Tôi có hẹn với chị Nhã Ân cùng nói chuyện nên không có thời gian. Thuốc tôi để ở đây, anh nhớ uống!''
Nói rồi, Gia Hân nhanh chân rời khỏi phòng. Vương Đình Phong nhìn theo với gương mặt ngơ ngác. Rõ ràng anh đưa cô về đây để chăm sóc sức khỏe cho anh nhưng cuối cùng lại thành kỳ đà cản mũi.
Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-2/2632320/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.