''Cô!!!''
''Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép.''
Nhã Ân nhanh chóng cùng Gia Hân rời đi mà không để Vương Đình Viễn nói thêm được lời nào. Hai người vội vàng bước xuống cầu thang, tới được phòng khách mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay sang phía Gia Hân lo lắng hỏi han:
''Khi nãy cậu ta có làm gì em không?''
Gia Hân mỉm cười lắc đầu
''Không có, do em hơi hoảng nên mới như vậy thôi, Chị đừng quá lo lắng.''
''Vậy thì tốt rồi!''
Vương Đình Viễn cũng không phải loại người tốt lành gì, nay lại có thêm người mới vào nhà sống chung chắc chắn hắn sẽ gây khó dễ.
Cũng may khi nãy thấy Gia Hân đưa thuốc cho Vương Đình Phong lâu nên cô mới lên lầu xem xét vô tình gặp chứng kiến cảnh tượng khi nãy. Nhã Ân đưa mắt nhìn đồng hồ, nhận ra bây giờ cũng không còn sớm cô nói:
''Thôi, em ngủ đi. Mai còn dậy sớm làm việc!''
''Vâng, em biết rồi, Chị cũng vậy nhé! Em định hai chị em cùng nói chuyện thêm một chút mà gặp thứ gì không đâu''
Gia Hân vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía cầu thang với điệu bộ chán ghét. Nhã Ân thở dài mỉm cười:
''Thôi thôi, có gì thì mai nói tiếp.''
Phòng em ở cuối dãy hành lang tầng thứ hai, chị đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Nghỉ sớm đi!
''Vâng, cảm ơn chị! Chị cũng nghỉ sớm đi, em lên phòng đây.''
Nhã Ân gật đầu đồng ý, nhìn Gia Hân khuất dần sau những bậc cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-2/2632317/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.