Chờ mãi không thấy cô trả lời, NhanHướng Minh hơi thất vọng, có điều cậu bé lấy lại tinh thần rất nhanh, cậu bưng Nhancháo đến, rồi bày các món ăn kèm ra trên bàn, sau đó còn tự giác leo lên giường ngồi, nhường ghế lại cho NhanKiến Định.
Nhận lấy cháo Hướng Minh đưa tới, Nhan Nhã Quỳnh híp mắt nhìn cậu cười, nói một tiếng cảm ơn, rồi từng muỗng từng muỗng ăn vào trong miệng.
Cháo do mình múc được mẹ ăn rất vui vẻ, điều này đã khiến NhanHương Minh dễ chịu hơn không ít, đây có lẽ là lần tách ra dài nhất của hai mẹ con kể từ khi cậu sinh ra đến giờ. NhanHướng Minh ngắm nhìn mẹ thế nào cũng thấy không đủ, nên hai tay dứt khoát chống lên gò má rồi nằm sấp trên bàn.
“Mẹ, sao mặt mẹ lại đỏ như vậy? Do quá nóng sao?”
Cậu càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không ổn, Hướng Minh nhăn mũi quan sát kỹ trong chốc lát mới phát hiện, thì ra gương mặt mẹ có chút ửng đỏ không bình thường.
Nghĩ đến lúc này mẹ còn bệnh, trong lòng cậu chợt hoảng hốt, lập tức kêu lên.
Vừa nghe NhanHướng Minh hỏi như vậy, một ngụm cháo Nhan Nhã Quỳnh vừa ăn vào liền bị sặc ra, ho đến mặt đỏ bừng vẫn lắc đầu biểu thị mình không sao.
Giang Anh Tuấn vui vẻ xem kịch hay, nhưng cũng rất đau lòng, tiến lên phía trước hai bước, nhẹ nhàng giúp cô thuận khí, đợi cô tốt hơn một chút mới bưng nước ấm đưa tới bên miệng cô, từng chút từng chút đút cô uống hết, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3344127/chuong-635.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.