Ngón tay tinh tế trắng nõn của Nhan Nhã Quỳnh run rẩy chỉ vào môi đỏ, thậm chí còn nhắm hai mắt lại.
Hai tay đang đặt trên giường của Giang Anh Tuấn nhất thời tê dại, cả người sững sờ ngay tại chỗ.
Chờ thật lâu không thấy động tĩnh, mí mắt Nhan Nhã Quỳnh khẽ run rẩy một lát mới chậm rãi mở ra, trong mắt mang theo chút hơi nước, bởi vì vừa mới vô thức cắn môi dưới, nên hiện tại nơi đó đã trở nên đỏ mọng ướt át.
Trong lòng Giang Anh Tuấn hung hăng phun ra mấy chữ, rồi không chút khách khí ngậm lấy đôi môi mời gọi của cô gái nhỏ đưa tới.
“Mẹ, sao mẹ với ba vẫn chưa ra vậy, có phải đang ở bên trong lén lút làm chuyện không thể cho ai biết hay không?”
Giọng nói non nớt của NhanHướng Minh cùng với tiếng đập cửa “Phanh phanh phanh”
đột nhiên truyền đến, khiến cả hai người trở tay không kịp.
Nhan Nhã Quỳnh vội vội vàng vàng nằm trở lại giường, mặt mũi bao phủ một lớp phấn hồng, kéo chăn che khuất cả đỉnh đầu, điệu bộ giống như con chim cút nhỏ chạy trốn này của cô đã hoàn toàn chọc cười Giang Anh Tuấn, nhưng đồng thời cũng khiến anh thở dài tiếc nuối.
Anh không thèm để ý tới đứa trẻ phiền phức ở ngoài cửa, kéo lấy chiếc chăn bông, cứu đầu cô gái nhỏ ra khỏi nó.
“Đừng cố chịu đựng, em muốn ngủ một lát hay ăn chút gì trước? Có lẽ quản gia đã đến rồi.”
Hường Minh là một đứa bé rất có ánh mắt quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3344126/chuong-634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.