Cô gật đầu: “Cám ơn cô”
Cô ấy mỉm cười với Nhan Nhã Quỳnh rồi xoay người rời khỏi.
Khi trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người họ, cô vẫn còn chưa kịp nói gì thì cậu bé đã khó nhọc trèo lên giường bệnh, rồi cẩn thận tránh đi vết thương trên người của cô sau đó rúc vào trong lòng cô.
Mặc dù thân mình không thoải mái nhưng tinh thần đã khôi phục lại được phần nào, tuy vẫn còn rất yếu ớt nhưng vẫn có thể chịu được đứa bé đang dựa trong lòng.
“Mẹ ơi, hu hu..”
Cảm nhận được sự nóng ấm trên vai mình Nhan Nhã Quỳnh thở dài, trong lòng thâm đánh giá một chút sức lực của bản thân rồi giơ cánh tay trái ôm lấy cậu bé vào lòng.
“Hu hu…”
Nhan Hướng Minh khóc lớn trong vòng tay của Nhan Nhã Quỳnh như thể muốn khóc cho vơi hết tất cả những nỗi sợ hãi, lo lắng và hoảng hốt cùng với tức giận trong lòng.
Cô không có lên tiếng ngăn cản cậu bé mà chỉ giơ tay trái lên dịu dàng ôm lấy đứa trẻ, thỉnh thoảng lại vuốt ve sống lưng cho cậu bé.
Trong một lúc trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Nhan Hướng Minh.
Giang Anh Tuấn mím môi đi tới bên giường kéo chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, sau đó khẽ nói: “Xin lỗi tôi lại đến muộn rồi, còn có giờ em cảm thấy đã đỡ hơn chút nào chưa, có muốn ăn gì hoặc uống nước hay không?”
Nhan Nhã Quỳnh ôm lấy đứa trẻ nhướng mi nhìn thoáng qua anh, sau đó nheo mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2549840/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.