“Bùm” một tiếng, biến mất trên mặt biể.
Gió biển rít gào giận dữ, nước biển bắn lên tung tóe, tất cả cũng chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, một người sống sờ sờ cứ thế biến mất ngay trước mắt.
“Lê Quốc Nam, Lê Quốc Nam! Anh Nam… Không, không. Không!”
Đẩy tay của Giang Anh Tuấn ra, Nhan Nhã Quỳnh bổ nhào về phía bờ vực, mắt thấy cả người đang sắp lao xuống vực, thì thân thể lại được người đứng phía sau níu lại, khóa chặt trong ngực.
“Nhã Quỳnh, Nhã Quỳnh, anh nhất định sẽ báo thù cho anh ta, em tỉnh táo lại một chút đi, Nhã Quỳnh, tỉnh táo lại!”
Nhan Nhã Quỳnh bị giữ lại nhưng vẫn vùng vằng muốn thoát ra, trên trán Giang Anh Tuấn đổ mồ hôi hột, hai mắt đỏ bừng.
Mặc dù anh vấn luôn không thể nào thích được Lê Quốc Nam, nhưng cùng lắm cũng chỉ là vì nguyên nhân tình địch gặp mặt thì đỏ mắt mà thôi.
Dù sao cũng đều là những người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bây giờ lại trơ mắt nhìn anh ta bị ném vào trong biển, trong lòng Giang Anh Tuấn cũng khó chịu không kém Nhan Nhã Quỳnh là bao.
“Không đâu, anh Nam… Anh Tuấn, sẽ không như vậy đâu, tại sao có thể như vậy được… Anh Tuấn, anh ấy là Lê Quốc Nam mài! Anh mau giúp em, mau giúp em cứu Lê Quốc Nam đi, không thể như vậy được, không được đâu… Túm chặt lấy quân áo của Giang Anh Tuấn, Nhan Nhã Quỳnh khóc đến mức thở không ra hơi.
Một đôi mắt sưng đỏ khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2539834/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.