“Con về rồi nè!”
Hồng Diệp đá tung giày, ném cặp sách đi rồi lon ton hai ba bước xông thẳng vào người ông già nó.
Hà Sinh theo sau nó, nở nụ cười với Thành Chu vừa ra khỏi bếp, nhặt giày của Hồng Diệp đặt lệ kệ, đổi sang dép lê, đóng cửa lại và xách một đống thức ăn vào phòng khách.
“Em mua gì vậy?”
“Chừng nào ba mới dắt con đến nhà bà nội?”
Giọng hai cha con vang lên cùng một lúc.
Thành Chu đỡ mông đưa nó đến sô pha, vừa đi vừa trả lời lấy lệ: “Mấy bữa nữa đi, dạo gần đây ba bận muốn điên lên.”
“Sắp tới tiết thanh minh rồi, ba không cần đi tảo mộ với bà nội sao?”
“Ừ thì tới lúc đó ba đi với nội, mấy nơi nghĩa địa con nít con nôi không đủ dương khí đừng đi vẫn hơn.”
“Con không thể đến nghĩa địa?” Vẻ mặt Hồng Diệp tỏ ra kỳ quái.
Thành Chu vờ như không nghe, quay đầu nhìn Hà Sinh.
Hà Sinh đặt mớ thức ăn lên bàn trà, từ trong đống đồ lôi ra mấy bao quà vặt cùng với một hộp bánh ngọt, cười bảo: “Lúc về thấy tiệm bánh trước nhà giảm giá nên mua vài cái. Tối nay mọi người muốn ăn gì?”
Thành Chu ôm Hồng Diệp ngồi xuống sô pha, “Anh lấy con vịt trong tủ lạnh ra chặt sẵn rồi, đợi em về nấu thôi, tối nay mình ăn món vịt kho tàu của em đi, món đó ngon quá chừng. Với thêm hai món rau, anh rửa sạch sẵn nấm và rau rồi, thêm giá nữa, tối nay nấu cả nhé.”
“Được.” Hà Sinh mỉm cười.
“Em nghỉ mệt chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-quy-dai-he-liet-bo-6-bat-yeu-quang-dang-dung-tat-den/1354259/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.