Chương trước
Chương sau
Hồng Diệp đu lấy Thành Chu, quét mắt từ trên xuống dưới hai lần, hít hà chiếc mũi nhỏ, “Anh mới ăn cái gì rồi phải không? Có no không?”
Thành Chu không biết mình có no hay không, nhưng hắn thật sự không muốn nhắc đến chuyện mình vừa “ăn” một người sống to cao vạm vỡ chút nào. Hắn cực khổ lắm mới vùi được chuyện này vào nơi sâu nhất trong trí óc mà.
Hồng Diệp lại không muốn buông tha hắn, nó nhìn xác người khô trên đất rồi nhìn Thành Chu: “Biết vận dụng năng lực của mình rồi à? Không tệ, tôi còn tưởng rằng anh sẽ cứ tiếp tục làm đàn ông vô dụng hoài chứ.”
“Năng lực gì? Ba mày có năng lực gì?” Thành Chu bực bội hỏi.
“Trở về sẽ nói cho anh sau, giờ phải xử lý đống lộn xộn này trước đã.”
Đám người Trần Nhan bị bảo là ‘đống lộn xộn’ cùng ngơ ngác nhìn Hồng Diệp. Nhất là Trần Nhan, cô quả thực không hiểu vì sao cậu nhóc Hồng Diệp đáng yêu lại có thể xuất hiện ở nơi này theo một phương thức ngược đời như vậy được.
Có lẽ Hồng Diệp không phải là con của Thành Chu, mà như Lê Thiên nói, nó là nhóc quỷ tài giỏi nhất mà Thành Chu đang nuôi ư?
Trần Nhan rùng mình một cái, nhìn về phía Hồng Diệp với sự sợ hãi toát lên trong mắt.
Lê Thiên thấy Hồng Diệp liền rất phấn khích. Bọn họ chắc chắn sẽ có cách đi ra ngoài rồi, bạn xem đi, đại sư Thành đã gọi nhóc quỷ lợi hại nhất của ảnh đến rồi kìa.
Chuyện sau đó xảy ra thật nhanh, nhanh đến mức Thành Chu không kịp phản xạ nữa.
Tư Đồ xuất hiện với thân thể của hắn trên vai, Hà Sinh đi theo phía sau, còn Lý Gia Thành thì không thấy đến.
Lúc nhìn thấy hắn Hà Sinh rất kích động, nhưng hắn còn chưa kịp nói câu nào với Hà Sinh thì đã bị một lực hút rất mạnh kéo về thân thể của mình.
Cùng lúc đó, ánh mắt của hắn vô tình lướt qua Hồng Diệp đang xé toang bầu trời chỉ với một bàn tay, sau đó… Hắn bất chợt ngất đi.
“Sao ổng chưa tỉnh lại nữa vậy?” Một đôi bàn tay nhỏ bé vừa nhéo vừa cào mặt hắn.
Thành Chu cảm thấy một sức nặng quen thuộc trên giữa ngực và bụng mình, nhắm mắt đưa tay sờ thì bắt được một bàn chân nhỏ. Trên bàn chân đó là chiếc giày đắt tiền nhất do hắn mua, nhãn giày phía sau cộm lên rất rõ ràng.
“Hồng Diệp?” Thành Chu mở mắt ra.
Hồng Diệp đang ngồi giạng chân ở giữa ngực và bụng hắn, trừng hắn với gương mặt đầy khó chịu.
Thành Chu đưa tay nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nó để trả thù.
Hồng Diệp nhào lên cắn cổ hắn.
Thành Chu ôm nó, để mặc cho nó nghịch, cứ tiếp tục nằm trên mặt đất ngửa đầu nhìn trời như thế.
Trăng và sao trên trời thật sáng trong, thật rõ ràng. Sông Ngân kéo dài qua bầu trời với muôn vàn tinh tú lấp lánh, một cảnh tượng đã không còn thấy được bởi những toà nhà cao tầng nơi phố thị.
“Chúng ta đã thoát ra thật sao?”
“Đúng vậy, anh Thành, anh đứng lên đi. Mặt đất lạnh lắm, đừng để bị cảm lạnh.” Hà Sinh bước đến gần, khom người chìa tay ra cho hắn.
Thành Chu một tay ôm con, một tay mượn lực Hà Sinh để đứng dậy.
Tư Đồ đang nói chuyện với Lê Thiên, trông có vẻ như đang hỏi han gã chuyện gì đó.
Toàn bộ những người còn lại thì nằm bất tỉnh trên mặt đất.
“Đây là nơi nào? Ai giải thích giùm với, hết thảy đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thành Chu buông Hồng Diệp xuống, nhìn mọi người hỏi.
Hồng Diệp không muốn Thành Chu thả nó xuống bèn giang hai tay cánh tay đòi hắn bế lên. Nhưng nó sẽ không nói cho Thành Chu rằng nó rất thích vòng ôm ấm áp luôn khiến nó cảm thấy dễ chịu vô ngần của hắn đâu.
Thành Chu giả bộ không phát hiện.
“Đây là phía dưới khe xuyên việt ở núi Cửu Hoa.” Hà Sinh đáp rồi nhìn sang Lê Thiên.
Lê Thiên trông như vẫn còn do dự, nhìn ngang nhìn dọc khắp nơi mà chẳng dám nhìn thẳng vào mọi người.
Tư Đồ cười khẽ, cúi đầu bỏ nhỏ bên tai Lê Thiên một câu nói. Cả người Lê Thiên run lên, ngẩng đầu nhìn ngay vào Tư Đồ, “Thật vậy chăng? Nếu như em kể hết thì mọi người sẽ giúp em…”
Hồng Diệp thấy ba nó không chịu ôm nó, còn đang tức giận đùng đùng mà lại nghe thấy Lê Thiên bày đặt đưa ra điều kiện này nọ, bèn bay đến đá mạnh vào chân gã một cái rồi hung tợn uy hiếp: “Không nói là ăn hết mày bây giờ! Tao sẽ tiêu hoá mày trong một ngàn năm, đảm bảo là mày sẽ phê hơn ngồi tù nhiều đấy.”
Lê Thiên sợ đến nhũn cả chân.
Tư Đồ đẩy Lê Thiên một phát, đưa mắt ra hiệu sang Thành Chu.
Lê Thiên hiểu ý, nhanh chóng chạy đến bên Thành Chu, trộm nhìn hắn một cái rồi lắp ba lắp bắp: “Sự tình là như thế này ạ…”
Thì ra Lê Thiên vốn là một lập trình viên máy tính thiên tài, mười tám tuổi đã tốt nghiệp đại học, sau khi tốt nghiệp lại không muốn đi làm mà cứ ở nhà chơi game.
Trong một trò game online, gã làm với quen một cô em gái. Cô em gái này có đam mê với tất cả những thứ có liên quan đến xuyên việt và trọng sinh, hơn nữa cô còn tin rằng đó là thật, thậm chí còn chuẩn bị rất nhiều cho những điều này.
Cô còn dùng tiền mua một miền địa chỉ, tạo ra một trang web chuyên về xuyên việt. Ban đầu, trang web này chỉ sưu tầm một vài tiểu thuyết lậu và một số kiến thức cơ bản về xuyên việt. Cũng do tự thiết kế nên trang web không được bắt mắt cho lắm, ngay cả mục bình luận và vô số những chức năng khác cũng không được khai thác triệt để.
Lê Thiên nhất thời cao hứng, tỏ ý muốn giúp cô thiết kế lại trang web, mà việc đầu tiên gã làm là cài đặt mục bình luận của trang.
Nhờ chức năng bình luận và một số sách lậu, trang web dần dần thu hút được không ít lượt ghé thăm của cư dân mạng.
Không lâu sau, Lê Thiên và cô gái tên Dương Hân này đọc được một bình luận từ một vị khách thường hay ghé thăm.
Vị khách này nhắn lại mấy lần rằng mình có thể giúp người khác xuyên việt, nhưng hầu như không ai tin đó là thật. Rất nhiều người đều nghĩ rằng kẻ đó chỉ nói đùa, không ít người còn mắng kẻ đó ngu xuẩn. Lê Thiên cũng là không nằm ngoài số ấy.
Thế nhưng sau đó, Lê Thiên không còn liên lạc được với cô bé kia nữa. Ngay khi gã cho rằng cô ta đã bỏ trang web này thì lại nhận được một bức thư điện tử từ cô ta.
Trong e-mail, Dương Hân nói rằng cô đã xuyên việt thành công đến một thế giới khác, đó là một thế giới có thể tu luyện đạo pháp. Trước đó, cô đã từng thương lượng với người tổ chức xuyên việt rằng, khi hoàn thành một nhiệm vụ được giao bởi người đó, cô sẽ nhận được một chiếc thẻ kết nối* —— cho phép cô liên lạc với một người đặc biệt nào đó ở thế giới hiện tại, đồng thời cũng sẽ được phép nhận ba vật phẩm từ thế giới hiện tại thông qua người này.
(*Nguyên gốc là ‘kim thủ chỉ’ – 金手指)
Lúc đầu Lê Thiên cũng không tin, gã cho rằng đây chỉ là một bức thư rác gạt người.
Nhưng khi gã sắp quên đi chuyện này thì Dương Hân lại gửi cho gã một phong thư, muốn trao đổi một lá bùa ly hồn để lấy một ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, ví dụ như kem đánh răng, bàn chải đánh răng v.v… Hơn nữa để Lê Thiên không nghĩ rằng cô lừa đảo, cô còn tỏ ý muốn đưa trước lá bùa cho gã.
“Ngày hôm sau, khi em thức dậy liền thấy một lá bùa trên gối.” Lê Thiên kích động nói: “Anh Thành, anh nghĩ đi, nếu anh là một người bình thường, bỗng một ngày phát hiện ra những thứ vốn chỉ là hoang đường lại trở thành sự thật, anh sẽ làm như thế nào?”
Chờ thêm chứng cứ để xác minh… Thành Chu cho rằng mình đây là cẩn thận, không phải nhát gan cũng không phải lừa mình dối người!
“Sau đó em nhận ra sau khi dán bùa lên, em thật sự có thể tách hồn ra khỏi xác để bay khắp nơi, thời gian kéo dài đến những mười hai tiếng đồng hồ. Vì vậy em đã tin rằng Dương Hân đã xuyên việt thật. Về sau, em hỏi dò Dương Hân thì biết được vị khách ghé thăm trang web đã bình luận lần ấy chính là người đã thu xếp việc xuyên việt…”
Vì Dương Hân nói rằng kẻ đó đi khắp nơi tìm kiếm những người muốn xuyên việt, và đổi lại, bọn họ phải thu thập vài thứ gì đó ở từng thế giới cho nó chứ nó không làm miễn phí, thế nên Lê Thiên càng tin hơn.
Sau khi Lê Thiên trao đổi một thêm một lá bùa có thể nguyền rủa người khác, rốt cục gã cũng không nhịn được, bèn liên lạc với người tổ chức xuyên việt.
Thế nhưng đối phương không lập tức đồng ý yêu cầu xuyên việt của gã mà đòi hỏi gã phải làm một việc, bất quá không phải làm công không, gã vẫn sẽ được trả tiền.
Sau đó, tài khoản của Lê Thiên nhận được một khoản tiền lớn, đồng thời cũng nhận được công việc cần làm từ e-mail.
Việc này đối với Lê Thiên rất đơn giản, chỉ cần sửa đổi lại trang web, rồi mua hai cái máy chủ cỡ lớn, một cái đặt ở địa chỉ nào đó đã được chỉ định sẵn ở Trì Châu, còn một cái đặt trong nhà Lê Thiên ở thành phố Tử Kim.
Tiếp đó Lê Thiên lại nhận thêm một khoản tiền lớn nữa, đổi lại gã phải thiết kế một số hoạt cảnh trò chơi và một số lượng lớn các ảnh động, có cái được chỉ định sẵn, cũng có cái để cho Lê Thiên tự phát huy sở trường. Những trò chơi kia cũng không khó lắm, đối phương còn không quan tâm dù Lê Thiên có tải thẳng những trò chơi đã có sẵn trên thị trường về máy chủ đi chăng nữa.
Do tài chính khá sung túc, Lê Thiên đã thuê thêm khá nhiều nhân lực giúp gã thiết kế hình ảnh và hoạt cảnh trò chơi. Thêm vào đó, đối phương cũng không phiền khi gã dùng những trò chơi đã có cho đủ số lượng. Trong gần một năm, gã đã thiết kế gần hai trăm trò chơi lớn nhỏ và trên ba nghìn ảnh động cho đối phương.
Khi mọi thứ đã hoàn tất, Lê Thiên đã không còn muốn xuyên việt nữa, vì với công việc này, gã đã trở nên giàu có, dù không làm việc gã vẫn có thể sống an nhàn hơn mười năm.
Thế nhưng lần này đối phương lại chủ động tìm gã, dụ dỗ gã bằng những câu chuyện xuyên việt hấp dẫn, còn đồng ý đưa cho gã chiếc thẻ kết nối mà bao người hằng mong được sở hữu, cuối cùng cũng khiến cho Lê Thiên dao động một lần nữa.
Lê Thiên động tâm, tìm đến khe xuyên việt núi Cửu Hoa theo chỉ thị…
Gương mặt Hồng Diệp lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Thành Chu ngoại trừ ôm nó khi mới tỉnh lại thì về sau chẳng thèm quan tâm đến nó nữa. Không những thế, Hà Sinh trước đó còn ăn gan hùm gan cọp, dám nhỏ giọng trách nó sao lại để một mình Thành Chu dấn thân vào chỗ nguy hiểm như vậy, còn bảo người duy nhất hiểu rõ sự việc là Tư Đồ đuổi cậu đi tìm Lý Gia Thành lúc ở nhà ga, làm cậu lo lắng này nọ vân vân và mây mây….
Hai con thỏ lớn mật, một con dám cả gan trách móc nó còn một con dám bơ nó thẳng mặt… Thế nên vào lúc này đây, lửa giận ngùn ngụt đã thiêu rụi tâm trạng của Hồng Diệp.
Chẳng phải là không nói thôi sao? Có phải chuyện gì đáng lo đâu. Huống chi nói cho mấy người biết thì mấy người làm được cái gì?
Hồng Diệp trừng Hà Sinh đến nỗi cậu nhà phải lủi thẳng vào bóng đêm, sau đó nó lại quay sang trừng Thành Chu.
Thành Chu… tiếp tục cho nó ‘ăn bơ’.
“Chuyện tiếp theo tôi có thể kể cho cậu biết.” Tư Đồ nhạy bén phát giác ra bầu không khí khác thường, bèn ngắt phăng lời Lê Thiên mà kể ngắn gọn:
“Sau khi Lê Thiên tới thì bị tiểu hòa thượng khống chế, hồn phách bị ép chia lìa khỏi thể xác. Tiểu hòa thượng đặt điều kiện sẽ giúp gã sử dụng thẻ kết nối, đổi lại gã phải làm việc cho nó. Lê Thiên không muốn, thế là tiểu hòa thượng liền tra tấn linh hồn cậu ta. Lê Thiên chịu không nổi nên đành phải làm việc cho nó. Những người khác muốn xuyên việt cũng bị như thế. Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ của tiểu hòa thượng, những người đó mới có thể xuyên việt.”
“Ý anh là những người nhảy xuống khe xuyên việt cũng không hề xuyên qua thật, mà là thân thể và linh hồn của họ đều bị tiểu hòa thượng khống chế. Tiểu hòa thượng lợi dụng linh hồn của bọn họ để làm việc cho nó, khi làm xong mới có thể xuyên việt, đúng không?” Thành Chu xác nhận.
“Là thế đấy.”
“Mà xuyên việt đến thế giới khác theo lời tiểu hòa thượng kỳ thật là xuyên việt đến một trong những không gian của nó, phải không?”
“Ừ.”
“Ngay từ đầu, người xuyên việt hẳn không bị tiểu hòa thượng khống chế, mà là xuyên việt thẳng đến không gian của tiểu hoà thượng, đúng không?” Thành Chu hỏi Lê Thiên.
Lê Thiên vẻ mặt khóc tang gật đầu, “Hẳn là như vậy, nếu không em cũng sẽ không bị mắc lừa.”
“Tiểu hòa thượng bảo cậu làm chuyện gì?”
“… Viết thư, và duy trì máy chủ.”
Thành Chu đã hiểu ra một chuyện, “Nói cách khác, ngoại trừ bức email của Dương Hân thì những bức thư còn lại gửi cho những người khác nói rằng mình đã xuyên việt cũng chỉ do một mình cậu viết thôi sao?”
“Vâng. Nó biết rõ tất cả thông tin của mọi người, mà kiến thức máy tính của em cũng không tệ, thế nên nó để cho em xử lý những chuyện này, ví dụ như gửi thư điện tử, hoặc chuyển tiền của những người kia qua tài khoản của nó, có khi còn bán nhà đất kinh doanh bất động sản hoặc sưu tập vài thứ gì đó…”
“Những người muốn xuyên việt kia tin tưởng nó quá rồi…”
“Đối với bọn họ, đổi những đồ vật ‘đã vô dụng’ để lấy tiền ở một thế giới khác chính là món hời đấy.” Tư Đồ cười chen vào.
Thành Chu còn có một nghi vấn, “Trần Nhan là sau khi nghe cậu nhắc đến tôi mới gọi điện đúng không?”
“Vâng.”
May là mình không có cuồng dâm sinh hoang tưởng… Thành Chu hỏi tiếp: “Khi đó cô ấy có cách hồn hay chưa? Điện thoại di động của cô ấy không bị mất sao?”
“Lúc ấy chị ấy đúng là đang trong trạng thái cách hồn, điện thoại cũng không có ở bên người…” Lê Thiên ấp a ấp úng mà không chịu nói tiếp.
Hồng Diệp lại đi tới đá gã một cái.
Lê Thiên nhăn nhó, “Tôi… Ngài đừng đá tôi nữa. Đây là thân thể thật, bị đá đau lắm!”
Hồng Diệp vùi mạnh bàn tay nhỏ nhắn của mình vào bàn tay to lớn của ba nó,lạnh lùng liếc xéo gã.
Lê Thiên sợ nó thật, đành phải trung thực khai báo: “Sau khi cách hồn, em nhận ra mình có thể tự liên kết với một số tín hiệu, chẳng hạn như điện thoại di động.”
“Cậu có thể liên lạc với bên ngoài dù vẫn ở trong kết giới sao?”
“Vâng, nhưng thời gian trụ được rất ngắn, hơn nữa lại rất hao phí tinh lực. Vì biết chị Trần Nhan quen anh nên khi chị ấy muốn gọi điện cầu cứu, em mới bảo với chị ấy rằng thà gọi cho một người có đạo hạnh như anh còn tốt hơn gọi cảnh sát. Sau đó chị Trần Nhan đã liên lạc với số điện thoại di động của anh thông qua linh hồn của em. Bọn em gọi cho anh hai lần, nhưng sau đó em duy trì không nổi, rồi lại bị kẻ đó phát hiện nên không dám liên lạc với anh nữa.”
Lòng Thành Chu lại hơi dao động một tí. Không ngờ Trần Nhan lại nhớ rõ số điện thoại của hắn.
Nhưng hắn không dám mơ tưởng nhiều, bèn nhìn sang Tư Đồ, “Chúng ta đã đi ra rồi, vậy những cảnh sát kia đâu? Lý Gia Thành đâu?”
Tư Đồ đấm Lê Thiên bất tỉnh rồi đáp: “Chúng ta không gây ảnh hưởng đến những cảnh sát kia, vì căn nhà họ dẫn cậu vào thật sự tồn tại, chỉ cần phá vỡ kết giới thì người ở bên trong sẽ không sao cả. Còn cảnh sát bậc ba bị nhập vào thì Lý Gia Thành nói cậu ấy sẽ giúp anh ta trừ hồn, và chắc chắn sẽ không làm cho đối phương phát giác.”
“Vì sao anh không nói cho tôi biết ngay từ đầu?” Vấn đề này đã day dứt trong lòng Thành Chu thật lâu. Kỳ thật thứ hắn muốn hỏi nhất là… Chẳng lẽ tụi bây nhất định phải lấy tao làm mồi mới có thể làm thịt được bản thể của tiểu hòa thượng kia sao?
“Xin lỗi cậu, ngay từ đầu tôi cũng không phát hiện ra chúng ta đã tiến vào trong kết giới của tiểu hòa thượng. Cho đến lúc cậu nói cậu nghe thấy tiếng nói chuyện của cảnh sát bên cạnh, tôi mới nhận ra không gian đó bất thường.
Lúc ấy tôi cũng định dẫn cậu ra khỏi đó, nhưng khi tôi thử tự đi ra thì phát hiện mình chẳng những không thể ra được mà còn có nguy cơ bị tách biệt khỏi cậu nên không thử nữa, đành trở về bên cạnh cậu.
Tôi vốn tính đợi Hồng Diệp và cả Hà Sinh mang theo Lý Gia Thành đến để nội ứng ngoại hợp lao ra cùng cậu, tiếc là tiểu hòa thượng kia nhanh hơn. Nó đã tìm tới cửa trước bọn họ.”
Hà Sinh nhìn Hồng Diệp, vì quan hệ giữa hai cha con này, cậu cũng lên tiếng hoà giải: “Em nghe Tư Đồ nói, ý định ban đầu của Hồng Diệp là để cho anh Tư Đồ trông coi anh. Nếu như ảnh thấy bản thể của tiểu hòa thượng thì tìm cách liên lạc với nhóc…”
“Không phải, tôi biết rõ bản thể tiểu hòa thượng ở bên trong kết giới của nó, chỉ khi đi vào mới có thể tiêu diệt được nó. Nhưng nếu tôi ở đó, nó sẽ không chủ động để tôi vào bên trong kết giới của nó. Cho nên nếu tôi muốn vào trong tìm nó thì chỉ có thể đi vào từ đường bên ngoài, mà phải tìm đến nơi có bản thể của nó thật nhanh, bằng không nếu nó phát hiện tôi đang tìm thì chắc chắc nó sẽ chuồn mất.” Hồng Diệp nhìn thẳng vào mắt Thành Chu, thành thật nói.
Hà Sinh im lặng, Tư Đồ nhìn trời.
Thành Chu gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Hồng Diệp tiếp tục nói: “Vì thế tôi đã tính toán, để cho Tư Đồ dẫn anh đi làm mồi dụ, hấp dẫn bản thể tiểu hòa thượng để nó mở kết giới cho anh vào. Mà chỉ cần nhìn thấy anh, nó sẽ không khỏi…”
“Biết rồi!” Thành Chu bỗng ngắt lời Hồng Diệp, “Lúc đó tụi bây bên đó nói gì tao ở kế bên nghe thấy hết rồi.”
Thành Chu không đợi Hồng Diệp nói tiếp, nhanh chóng quay lại hỏi Tư Đồ, “Vì sao anh đánh Lê Thiên bất tỉnh vậy?”
“Bởi vì có vài thứ không thể cho nó biết. Mặt khác… nhóm cảnh sát sắp đến rồi, chúng ta phải chuẩn bị một chút mới được.” Tư Đồ nói xong lại lay gọi Lê Thiên.
“Cuối cùng họ cũng tới sao?” Thành Chu giơ tay nhìn đồng hồ, kinh ngạc nói: “Ồ? Mới một giờ rưỡi thôi à?”
Từ lúc phát sinh mọi chuyện đến lúc này chỉ có bốn mươi lăm phút thôi ư? Nhưng mà Thành Chu cảm thấy cứ như đã qua ba, bốn giờ vậy.
“Chúng ta phải chuẩn bị gì?” Thành Chu hỏi Tư Đồ.
Tư Đồ mỉm cười, “Chuẩn bị biến lời nói dối của cậu trở thành sự thật.”
“Khoan, trước hết phải lôi cái xác này ra thiêu huỷ đã.” Hồng Diệp giẫm lên mặt đất dưới chân, giấu đi tâm trạng cực kì bực bội của mình.
Hà Sinh vì dám đắc tội Hồng Diệp trước đó nên đành phải làm cu li, cùng giúp Thành Chu một tay.
Rất nhanh, bọn hắn đã đào lên được một thi hài trẻ con đen thui.
Hồng Diệp không nhiều lời, vươn tay phóng lửa đốt đi thi hài.
Hà Sinh kéo Thành Chu thối lui.
Lê Thiên lúc này cũng xoa cổ đau đớn tỉnh lại.
Tư Đồ tiến lên ôm cổ gã choai choai: “Có muốn bị ngồi tù không? Có muốn bị hỏi tội không? Có muốn bị kết án không?”
Lê Thiên lập tức ôm đùi, “Đại ca, van anh cứu em với! Em thật sự không muốn ngồi tù đâu!”
“Tốt, vậy thì nhớ rõ toàn bộ lời anh dạy đây, tốt nhất là đừng bỏ sót chữ nào cả đấy. Như vậy thì anh mới đảm bảo rằng, trong mắt cảnh sát, chú mày từ chỗ thủ phạm tình nghi sẽ trở thành tòng phạm bị ép buộc, rồi lại từ tòng phạm biến thành một người có công cứu người, một lòng hướng về chân lý và sẽ được pháp luật khoan hồng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.