“Theo anh thì lúc này ổng đã tỉnh hay vẫn đang ngủ?”
“Chắc là còn đang ngủ đấy.”
Âm thanh không rõ ràng cho lắm.
“Đồ vô dụng! Bị hút có một chút dương khí mà mê man đến tận bây giờ! Ê! Anh mà không chịu tỉnh dậy là bị công ty đuổi việc ngay cho xem!” Nhóc con la hét ầm ĩ.
“Đó… không phải có “một chút” thôi đâu.”
Giọng nói nho nhỏ, có chút chống đối lại có chút sợ hãi.
“Ừ nhỉ! Thiếu chút nữa đã quên, anh cũng hút không ít đấy!” Giọng trẻ con giận dữ.
“Tôi… Tôi là hết cách mà, tôi không muốn làm vậy đâu, thật đó! Tôi hút của anh ấy là để ngăn cái phược linh* kia lại…” (*phược linh nghĩa là linh hồn bị trói buộc, Cá không biết dùng từ nào để biên tập lại nên đành để vậy:”>)
“Mới là lạ đấy! Anh nói đi! Hừ! Thừa dịp tôi không ở nhà liền to gan lớn mật! Nếu không phải anh cũng có một ít công lao nho nhỏ thì tôi đã ăn thịt ăn cùng với con quỷ không sợ chết đó rồi!”
“Tôi… Tôi…”
Hà Sinh tội nghiệp, giờ thì cậu đã biết nhóc quỷ này hỗn láo bao nhiêu rồi đó, người làm cha như tôi càng khổ cực bấy nhiêu.
Thành Chu lầm bầm, nói xấu Hồng Diệp, trở mình một cái rồi ngủ tiếp.
Mở mắt, thiếu chút nữa bị ánh mặt trời chiếu loá mắt.
Đứa ngu nào vén rèm cửa lên vậy? Làm sao bố ngủ được đây?!
“Hồng Diệp ──!” Tại sao nhóc quỷ chết tiệt kia lại không thích ngủ nướng vậy nhỉ?!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-quy-dai-he-liet-bo-2-13-dong-914-hao-phong/2030451/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.