*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu thì thấy chủ phòng kia, Thành Chu vội vã kéo tay Hồng Diệp chạy ra ngoài.
Cho dù chủ phòng họ Hồ có hú hét thế nào cũng không để ý.
Vừa đi qua phòng an ninh thì bảo vệ chạy ra, thật giống như đã đợi bọn họ cả buổi trời.
“Anh gì đó ơi, xin anh chờ một chút. Tôi có việc muốn nói với anh!”
Thành Chu quay người lại.
Hồ Chí Quân nhìn bác bảo vệ, giậm chân một cái rồi đi ra cổng chính khu chung cư, vẫy taxi rời đi.
“Trời ạ!” Nấu bữa cơm trong tình trạng chết não xong, một nhà hai người ngồi vào bàn ăn, Thành lão huynh ôm bát ăn cơm than thở.
“Nhóc nói xem trên đời này có căn phòng nào như thế không?” Bởi, ta nói sao mà nó rẻ đến vậy! Ba trăm sao? Hừ! Ở là xác định chết chắc luôn!
Hồng Diệp nhíu mày bất mãn nhìn hai đĩa thức ăn và một chén canh khó coi trên bàn, cũng xác định là ứ thèm đụng đũa.
“Anh nói xem trên đời này có món nào khó ăn như thế không?”
Hắn liền trừng mắt: “Nhóc mày không ăn miếng nào sao? Không ăn đồ ăn cũng chẳng chịu ăn canh! Anh bảo mày ăn ít lại chứ không phải không ăn nha! Với lại trẻ con không được kén ăn đâu đó!”
“Này không gọi là kén ăn có được không?! Có giỏi thì anh ăn thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-quy-dai-he-liet-bo-2-13-dong-914-hao-phong/2030415/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.