Quả nhiên, thấy cảnh tượng này, Lâm Sương hoảng sợ vội vàng nhặt thẻ rồi chuồn thẳng, đến mức mấy túi xách rơi cũng không thèm để ý.
Tôi lập tức chạy đến nhặt, ha ha, hàng mới tinh, chính hãng, bán lại được giá lắm đây.
Quay đầu nhìn, phát hiện A Tửu vẫn ngơ ngác nhìn tôi.
Hỏng rồi! Chẳng lẽ phát điên làm A Tửu hoảng sợ rồi sao!
“À… cái này… sau này mình không phát điên nữa.”
A Tửu hoàn hồn, lắc đầu lia lịa, mắt sáng rực:
“Không, không, không! Thanh Thanh, bộ dạng cậu phát điên, mình siêu thích luôn!”
8
Đúng như tôi dự đoán, buổi tối Phó Vân gọi điện tới chất vấn, trách tôi gây rối ở trung tâm thương mại.
Tôi gửi cho anh ta một bức ảnh mình nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, giọng yếu ớt và đầy ấm ức nói:
“Phó Vân, trời đất chứng giám, ba năm kết hôn, em từng xin anh một món hàng xa xỉ nào chưa? Em đã từng mua một chiếc Chanel nào chưa?”
“Hôm nay, chị Sương vừa đến đã mắng em mê tiền, nói em nhắm vào tài sản của anh. Em không sống nổi nữa, em không sống nổi nữa! Trời biết mà, em yêu là yêu con người anh.”
“Em bị hoảng sợ, có lẽ sẽ không thể xuất viện trong thời gian ngắn.”
Phó Vân có vẻ bực bội:
“Vậy kỷ niệm 10 năm của tập đoàn thì sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tien-sau-khi-ly-hon-toi-song-sung-suong/3745096/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.