Lan Như Tiên còn chưa nghĩ ra, gã hắc y phía sau nàng bấy giờ mới lên tiếng cắt ngang:
"Nguyên Văn, ý ngươi là mua chịu?"
"Ha ha ha.. Sư huynh đoán gần đúng rồi, chỉ là chưa phải câu trả lời chính xác!"
Hàn Tông cười mà đáp, nhưng sau khi thấy hai người im lặng mặt lạnh như tiền, hắn liền nói thẳng:
"Ta mặc dù hiện không đủ một trăm ngàn linh thạch để mua, thế nhưng ta có thể trả từ từ. Mỗi tháng trả chín nghìn, sau một năm là có thể mua đứt được cái lệnh bài này rồi!"
"Ý ngươi là…."
Cả Lan Như Tiên và gã hắc y đều giật mình, lâu dần bốn mắt sáng quắc nhìn nhau.
Hai người thông minh, nghe hắn nói là hiểu ngay vấn đề. Mẹo này nhìn thì có hại, thực tế lại rất tuyệt.
Phương pháp này nhằm vào phần đông tu giả, những kẻ có thu nhập thấp trong môn phái. Bọn họ muốn mua một món đồ quý, lại chỉ phải trả một số tiền nhỏ.
Một số tiền lớn sẽ làm người mua đắn đo, thế nhưng khi chia nhỏ ra thành nhiều phần, cảm giác này sẽ không còn nữa.
Đây là phương pháp đánh vào tâm lý chung của mọi người, ai cũng muốn mua đồ tốt giá rẻ.
Bằng cách này bọn họ có thể mua được thứ mình muốn, Lan hội có thể bán ra được nhiều hơn.
Nếu so thời gian dài để mà đánh giá, phương pháp này sẽ kiếm bộn tiền. Mà lại không sợ bị quỵt nợ, dù sao Hàn Tông đã nghĩ cả rồi.
Lan Như Tiên có kẻ chống lưng, hoàn toàn không sợ. Hai bên mua bán lập ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578662/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.