Thời gian thấm thoát thoi đưa, cứ như vậy đã được năm năm. Lúc này trong một gian mật thất, một nam tử khoảng chừng mười bảy đang khoanh chân, mồ hôi hắn vã ra như tắm, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
Bất chợt hắn ngửa mặt lên hét một tiếng thật to, ngân theo tiếng hét cả mặt hắn gân xanh nổi lên.
Hắn cứ như vậy tới tận bốn năm lần nữa mới thôi, sau dần căn phòng lại trở lên yên tĩnh chìm sâu vào u tối. Thi thoảng mới có chút ánh đèn le lỏi chiếu qua gương mặt hắn.
Qua thêm một canh giờ hắn mới chịu mở mắt, miệng mới thở ra một hơi, đôi mắt kia ánh lên một tia vui mừng.
Ngồi bình thần giữ tâm thêm một lúc hắn mới từ từ đứng dậy đi ra khỏi gian phòng, cánh cửa hé mở, một giọng lão giả từ xa đã vang đến.
"Chúc mừng ngươi, Nguyên Văn. Ta đã nói rồi, là ngọc thì không thể che đi ánh sáng, chúc mừng ngươi đã đột phá Ngưng Khí cảnh bước vào nội môn hạch tâm."
Vừa thấy thân ảnh nam tử đi ra, một lão giả tóc bạc đứng bên ngoài cửa đại điện gật đầu mỉm cười.
"Đa tạ Dương chấp sự."
Hắn chắp tay thủ lễ.
"Được rồi, ngươi hãy về làm nốt những việc còn lại đi, sau hai ngày nữa quay lại đây. Lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi vào Nội Môn Phong báo danh, từ đây về sau con đường ngươi đi mới chính thức bắt đầu."
"Vâng, đệ tử xin cáo lui"
Hắn lại đáp lễ thêm lần nữa mới nhảy lên thanh kiếm phi hành bay đi.
Hắn chính là Hàn Tông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578423/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.