Người tới không ai khác chính là Vương Tư Kiệt, bị tiếng gầm như sấm chấn áp, bọn hắn lảo đảo về sau mấy bước.
Hàn Tông còn chưa kịp đứng vững đã bị một bàn tay bóp cổ đẩy hắn vào thân cây nâng lên.
"Ngươi…."
Vương Tư Kiệt tròng mắt nổi tia máu giận dữ, gã như muốn giết Hàn Tông.
Hàn Tông giãy dụa kịch liệt, bàn tay gã như gọng kìm thép kẹp chặt cổ khiến hắn khó thở.
"Ngươi muốn chết thế nào?."
Gã gằn lên từng chữ, bàn tay siết chặt hơn.
"Khụ khụ… Ta.. ta muốn thật giết hay không, hộ pháp ngươi hẳn là biết rõ nhất."
Hàn Tông khổ sở nói ra từng chữ, khuôn mặt hắn vặn vẹo vì ngạt, duy ánh mắt lạnh lùng đối mặt với gã.
"Khốn kiếp…"
Gã quăng Hàn Tông ra xa, sau cước bộ lại tới bên ngồi xuống đỡ lấy Trần thị.
Suýt nữa thì nghẹn chết, Hàn Tông mặt đỏ bừng căm phẫn, thật đúng là họa vô đơn chí. Hắn còn có chuyện muốn hỏi nào đã định giết người ta, là người ta tự dí thân vào kiếm hắn đấy chứ.
Nhưng mà cũng may, kẻ tới là Vương Tư Kiệt, nếu là Thành Quân Tử thì hắn toi rồi. Bởi hơn ai hết, gã biết rõ nhất là ai đứng đằng sau, hơn nữa dù gã có chức vị cao hơn hắn thì cũng không có quyền sinh sát tùy ý. Đã là đồng môn, một khi không có bằng chứng phạm tội gã không thể giết hắn.
Gã ta muốn giết hắn trước mặt đông người thế này, sau cùng về trong môn vẫn phải trình bày lý do. Nhất là lại là sư đệ nhà mình.
Điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578421/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.