Ông ta ngự không đằng xa nhìn tới một cảnh trước mắt, không khỏi trên mặt nổi đầy gân xanh.
Ở dưới Thời Không Ba La, Quang Niên Chánh Sứ có thể xoay chuyển được thời gian của bản thân. Bên ngoài tuy mới trải qua vài khắc, nhưng khi ông ta vận pháp, thời gian của ông ta đã trôi qua cả tháng.
Trong hơn tháng này, ông ta đã hoàn toàn khôi phục, tiên lực đạt tới mười phần có dư.
Tuy là hai cái chú yểm trên người chưa bị giải trừ hoàn toàn, có điều ảnh hưởng của nó đã không còn là nỗi lo canh cánh nữa.
Làm xong chuẩn bị, thế là Quang Niên Chánh Sứ tự tin tìm tới đối phương, hòng muốn dứt điểm nguyên do.
Vốn nghĩ trong hơn tháng nay đối phương không thoát khỏi đại trận này, nhất định sầu khổ tức giận.
Thế nhưng một màn trước mắt hiện ra, lấy vài ngàn năm nhân sinh của ông ta cũng khó ngờ được, hành động của ả vượt qua hiểu biết của ông.
Bên dưới Hồng Liên đã cải tạo nơi thành thành gia viên từ khi nào, nàng ta nhàn nhã nằm trên võng tre, một chân thả xuống mặt hồ bên dưới, làn nước sóng sánh mát rượi.
Nàng ta lim dim đôi mắt, miệng khẽ ngân nga câu hát.
Cách đó vài thước, một đám nam nhân thân hình bễ nghễ, mỗi người để lộ ra thân hình sáu múi, cơ bắp cuồn cuộn. Điều đang nói là bọn chúng đang ca hát, là nhảy múa ca hát ngay trong đại trận của ông.
"Aaaaa…. Khốn kiếp!"
Quang Niên Chánh Sứ rống giận, ông ta thật sự nổi giận. Đối phương coi thường mình quá thì thôi.
Quang Niên Chánh Sứ một đường bay tới, ông ta sử ra một chiêu nộ liên cước.
Ngàn cước này như hoa lê bay trong gió, điêu luyện rơi xuống.
Ngay khi động tĩnh phát ra, một đầu cẩu bất giác ngẩng lên. Hung thú này trợn mắt, trên đầu nó ngàn vạn bàn chân thật lớn hung hăng lao xuống.
Ẳng…
Chỉ thấy xung quanh bụi đá mù mịt, dưới chân ông ta một đầu chó đã nát nhừ như tương.
Mà nữ tử béo mập tên gọi Hồng Liên không biết sử ra thủ pháp gì, thân hình đã ở ngoài trăm trượng.
Nàng ta nhìn một màn này tức giận, đầu cẩu mà nàng ưng ý nhất lại bị đối phương dẫm chết. Nhưng cái làm nàng tức hơn cả, ấy là những nam nhân ưu tú kia cũng tiêu tùng cả rồi.
Gần trăm nam nhân được nàng tỉ mỉ tuyển chọn nhiều năm, chuyên dùng để thị tẩm mua vui những lúc nhàn nhã, giờ này đã không còn nữa rồi.
"Lão già chết tiệt, ngươi dám động vào vẩy ngược của ta, ta phải rút hồn luyện phách ngươi!"
Nói xong, Hồng Liên vận pháp hóa ra tám đạo thân ảnh bay đến, thật muốn xé xác đối phương.
Quang Niên Chánh Sứ cười lạnh, thời thế khi này khác trước, ông ta đã không còn khinh thị đối phương.
Chỉ thấy xung quanh ông ta một vòng quang ngân nổi lên, tiếng thét vang xa ngàn dặm, đôi bên nhảy vào đối chiến.
Trải qua trăm hiệp, bên dưới khoảng đất bằng đã không còn nguyên vẹn, xung quanh đổ nát hoang tàn.
Quang Niên Chánh Sứ nhìn mà đau lòng, mỗi thứ bên trong đại trận này đều tài liệu trân quý tạo ra. Sau lần đại chiến này, xem ra sẽ không mất ít công phu trùng tu đâu.
Bất giác quanh người ông một tầng tử quang hiện ra, nhanh như chớp muốn bao lấy thân hình.
Quang Niên đã dự trước một màn này, ông ta cấp tốc nhờ vào đại trận mà dịch chuyển đến một đoạn khác, khoảng cách đủ xa.
"Ngươi nghĩ ta sẽ lại trúng chú yểm của ngươi lần nữa sao? Cũng quá coi thường người Thiên Cung rồi!"
Thiên Cung xuất thân lâu đời, tài lực vật lực hùng hậu.
Đủ mọi loại công pháp trên thế gian, nếu không quy tụ ở hai nơi thì cũng là tàn theo năm tháng.
Dưới thời gian dài đằng đẵng như thế, có được mấy pháp môn qua được pháp môn của Thiên Cung chứ.
Thuật sư dị sĩ là một trong những đạo chủ tu của ma phái, tất nhiên sẽ được Thiên Cung trọng điểm điều tra khắc chế.
Tuy Quang Niên Chánh Sứ chưa đạt tới cấp độ có thể lấy tài liệu trên tay, nhưng một hai thủ đoạn phòng ngừa chắc chắn phải có.
Một chiêu Phá Quang này vừa ra, ánh sáng như mặt trời ban trưa hiển lộ, xua tan đi ám khí trước mắt.
Uỳnh uỳnh hai tiếng, Hồng Liên lâm thời trúng chiêu, nàng ta rơi thẳng xuống đất vùi vào hố lớn.
Quang Niên bễ nghễ trên cao, nhìn xuống không chút nào ngoài ý muốn. Vốn là cá trong chậu, dù có quẫy đạp thế nào chẳng thể thoát kiếp đã định.
Có điều ông ta hơi chút hồ nghi.
Cảnh giới cao một tầng tựa như trời vực, hai bên đánh tới lâu rồi còn chưa giết được đối phương.
Kẻ này không chỉ có bản lĩnh, xem ra đã chuẩn bị từ lâu..
Khoan… là có chuẩn bị?
Ngay khi ông ta nhận ra gì đó, bỗng cấp tốc lui lại một đoạn.
Bên trong hố âm thanh giao long phát ra rền rã, bất chợt chín đầu rắn lớn lao ra khỏi hố.
Mỗi đầu rắn đều là băng tinh khiết huyễn hóa, trong lại sống động như thật.
Chín con rắn nhỏ vừa lao ra khỏi hố, lập tức hóa thành giao long, thân hình lớn tới trăn thước có dư.
Quang Niên Chánh Sứ bị chín đầu giao long bổ tới tứ phương tám hướng, chẳng thể tránh né. Ông ta cấp tốc vung tay, quanh người ba trượng tạo thành một vòng khiên chắn mạnh mẽ.
Ầm ầm vang rền chín đạo âm thanh, mỗi đầu giao long đâm vào khiên chắn lập tức vỡ ra ngàn vạn mảnh, băng thiên liệt địa.
Nhưng vạn vạn mảnh băng này không hề rơi xuống, lại như có dư lực tụ họp, cấp tốc bồi tụ thành một tòa băng sơn thật lớn, vây lấy ông ta vào bên trong.
"Không ổn, trúng kế rồi!"
Quang Niên Chánh Sứ giờ này ngộ ra thì đã muộn, bản thân bị giam trong núi băng khổng lồ.
Cốt yếu là đối phương tới đã có chuẩn bị, thì ắt còn có âm mưu phía sau. Kẻ này mục đích kiềm chân ông, thế thì bên ngoài kia vẫn còn cao thủ ẩn tàng.
Ngay khi ông ta nhận ra tình thế không ổn, Hồng Liên đã bay lên đứng ở phía đối diện.
Không nói hai lời, nàng rút ra hắc bổng đánh tới vài chiêu.
Trên thân nàng ta lúc xanh lúc tím, quanh thân đồ án huyết quang chằng chịt, huyễn hóa mà thành.
Mỗi khi nàng ta vung lên một đạo, trên thân Quang Niên lại hiện ra một tầng chú yểm.
Điểm yếu của thuật sĩ tuy rằng không có sát chiêu chí mạng, nhưng lại có cực kì nhiều pháp môn vây khốn.
Nhìn tới đối phương đã trúng thêm vài chú yểm của mình, muốn phá núi băng mà ra ắt phải chờ tới nửa canh giờ.
Hồng Liên thỏa mãn hắc hắc cười mắng:
"Trước khi giết ngươi ta sẽ hành hạ ngươi bằng chết mới thôi, nhưng một cường giả như ngươi là bậc kính trọng. Cho nên ta quyết định chiêu đãi ngươi một điệu nhảy rồi mới ra tay, xem như tỏ lòng kính ý!"
Nói xong, Hồng Liên vẫy tay một cái, bên dưới nổi lên tầng tầng nhạc cụ. Hơn trăm nam thanh nữ tú từ đâu hiện ra, tiếp tục ca hát nhảy múa dang dở.
Hồng Liên mỉm cười thoát y, nàng thân trần như nhộng phiêu phù trên không chậm rãi một điệu múa mê người.
Đây chính là phong tục các nàng, dùng để tỏ lòng kính ý đối với người mình xem trọng trước khi giết.
Nhưng một màn này lại khiến cho Quang Niên Chánh Sứ suýt thì mù mắt, ông ta cẩn thận ngẫm lại nhân sinh của mình, đã bao giờ rơi vào tình cảnh thê thảm này chứ?
Bị vài tầng chú yểm làm giảm lực công kích, ông ta biết chắc không tài nào thoát vây nhanh chóng, đối phương mới có thể tự tin như thế.
Nhưng kẻ này cũng thật quá cuồng ngạo rồi, vẫn là thời gian của Quang Niên và nàng khác nhau, đối với ông chỉ nửa giờ thì đáng là bao.
Hồng Liên vui quá hóa dở, nàng ta quên mất điều này.
Vốn đang thoát y nhảy múa hăng say, bỗng trước mặt nàng hoa lên, một bàn tay từ đâu chộp tới, một phát đã bóp thành bột nhão.
Bên ngoài, Linh Ngân tiên tử vừa nhận ra tình cảnh của mình lập tức muốn lui. Thế nhưng còn chưa kịp chạy đã có người tới, đến khi nhận ra thì cả người đã không thể cử động.
Người đến là một tên nhóc, thân hình là một đứa nhóc sơ sinh ba tháng, hai mắt vẫn còn nhắm tịt.
Kì lạ ở chỗ, đứa bé này cuộn người phiêu phù trên không ở đó, lại khiến người ta kinh sợ trong mắt.
Sơ Tử chân nhân vừa đến, ông ta không nhìn mà đã nói:
"Một tiểu tiên nho nhỏ cũng muốn đến chung vui à? Chết đi cho bổn nhân!"
Chỉ thấy một ngón tay bụ bẫm vừa chỉ ra, Linh Ngân tiên tử hét thảm một tiếng, cả người chia năm xẻ bảy, đến cả thần hồn không thoát khỏi mà chết bất đắc kì tử.
Linh Ngân tiên tử, một kì danh Thần cảnh cứ thế nhẹ nhàng phiêu tán, chết không thể chết hơn.
Thu hồi điểm tay, Sơ Tử chân nhân lim dim hướng tới ba người đanh giá, ngay đó ông ta lại nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]