Bên ngoài Mệnh Tại Y vốn đã tìm ra cách giải quyết, nàng muốn chuồn đi từ lâu.
Ngặt một nỗi nàng bị Thanh Tử Dương nhìn chằm chằm ngăn cản, thành ra muốn ở không được mà đi không xong.
Ngay lúc hai người nhận ra chân ý đối phương, chợt bên tai âm thanh nhu tình vang lên, khiến người nghe cảm thấy mê đắm.
Mọi người quay đầu, chỉ thấy trước mắt một nữ nhân tuyệt sắc phiêu phù đối diện không xa. Nàng ta thân áo váy trầu, tóc dài màu ngọc lam phiêu đãng bay, hai mắt dài hẹp nhu tình, ẩn ẩn làn thu thủy.
Tử Đào Nhân nhìn như say mê, ông ta không tài nào dứt ra nổi đôi mắt ấy. Mệnh Tại Y trong đầu nổ tung một tiếng, nàng ta cố sức cắn đầu lưỡi cho thanh tỉnh song không ổn rồi...
Chỉ có Thanh Tử Dương phản ứng nhẹ nhàng, nàng cúi người hành lễ đáp:
"Tiểu nữ không dám nhận lời khen ấy, xin ra mắt tiền bối!"
Linh Ngân tiên tử gật đầu, nàng đánh giá:
"Có thể chính diện đối mắt với tiên giả không kính sợ, ngươi quả nhiên dám tới. Đúng là không biết thì không sợ chết!"
Lời Linh Ngân tiên tử đánh giá thập phần ý tứ bên trong, Thanh Tử Dương nho nhã hỏi lại:
"Dám hỏi tiền bối lời kia lại nói vậy?"
Linh Ngân tiên tử hắc hắc cười:
"Ngươi có biết người đến giết ngươi là thế lực nào không? Hắc… đừng nói có Tru Thiên Môn chống lưng, dù lão tổ của ngươi ở đây cũng còn nghe danh phải chạy. Vậy mà ngươi vẫn dám ung dung rời môn đi dạo?!"
Trong mắt Thanh Tử Dương ẩn ẩn một tia thâm ý, khóe miệng cười mỉm, nàng liền nói:
"Tiểu nữ không hiểu, bản thân tiểu nữ tuy có chút thiên phú, nhưng ngẫm tự hỏi trên đời này nhiều người không kém, càng đối với ta lợi người hại mình. Chỉ vậy thôi cũng không thể khiến một thế lực nào lo sợ muốn giết hại, càng không nghĩ đến đại họa gặp phải thế lực siêu cấp thế này…!"
Thấy ý ngẩn ra chưa hiểu trong mắt Linh Ngân, Thanh Tử Dương ngừng lại nói tiếp:
"Điều tiểu nữ không biết là, tiểu nữ vốn chẳng biết có nguy hiểm gì, vậy tại sao tiên tử tiền bối lại nói ta không sợ chết mà dám ra ngoài môn?"
Lời này nói ra đối với người không hiểu sự tình bên trong như Mệnh Tại Y và Tử Đào Nhân thì rất có lý. Bởi nàng ta vốn không biết có kẻ muốn giết mình, nên tùy ý xuất môn là điều dễ hiểu.
Nhưng lời này rơi vào trong tai Linh Ngân tiên tử thì lại khác.
Ít ai biết được rằng, bởi vì có kẻ nghi ngờ Thanh Tử Dương và Thiên Cung đã cấu kết từ lâu, nên nàng ta mới được mời đến dò la.
Linh Ngân lợi dụng tình cảnh nguy hiểm của bọn họ, khiến đối phương mất cảnh giác mà "vô ý" hỏi ra một câu như thế. Nào ngờ nàng ta nói rõ chẳng biết cái gì, mới khiến cho Linh Ngân tiên tử trầm mặc.
Có điều Linh Ngân tiên tử cũng hơi tin tưởng, nếu bọn họ có cấu kết thì nàng ta ắt biết rõ bản thân sẽ gặp nguy hiểm chứ.
Nhưng nàng biết chắc chắn một điểm, dù Thanh Tử Dương có không biết cái gì thật, thì sau khi chuyện phát sinh này kết thúc, nhất định Thiên Cung sẽ tìm tới nàng ta ngay thôi.
Khoan đã…
Cũng có khi đây là cái bẫy của Thiên Cung.
Linh Ngân tiên tử trộm nghĩ!
Thiên Cung muốn vây bắt Diêm La Điện từ lâu, song chẳng nắm rõ dấu vết. Biết đâu Thanh Tử Dương này vốn chỉ là mồi nhử, hòng dụ đám người kia ra ánh sáng.
Ngẫm nghĩ, Linh Ngân tiên tử lại lắc đầu. Cấp bậc tham chiến chỉ mới là Thần cảnh, còn chưa nghiêm trọng đến thế.
Ngay lúc Linh Ngân tiên tử đang lần tra manh mối, Thanh Tử Dương liền nói một câu khiến nàng khựng lại:
"Tiền bối, người hẳn đang nghĩ. Nếu đây là cái bẫy thì cũng không đúng, chỉ bẫy tôm tép chứ nào bẫy được giao long. Nhưng nếu ta có tác dụng lớn đến thế, vậy sao lại chỉ âm thầm bảo vệ mà không mang ta về Thiên Cung cho an toàn, phải không?"
Thấy nét trầm mặc của Linh Ngân, Thanh Tử Dương liền đáp thêm:
"Thật ra cấp bậc như người suy nghĩ một hồi thì cũng biết thôi, nên tiểu nữ giải đáp luôn cũng không sao. Tại sao người không nghĩ, đây không phải bẫy của Thiên Cung, chẳng phải ý của Diêm La Điện, mà chỉ là một kế nhỏ của tiểu nữ nhỉ?"
Linh Ngân tiên tử không khỏi nhìn thêm Thanh Tử Dương vài lần đánh giá, thế rồi nàng cười đáp:
"Ý ngươi là ta đã quá xem thường ngươi rồi?"
Quả thật Linh Ngân cũng có suy nghĩ chủ quan y thế, nên nàng mới không suy tính theo khía cạnh này.
Các nàng đều là tiên giả, cảnh giới Thần, Thánh đấu nhau đương nhiên sẽ không đề cao một kẻ phàm nhân.
Phàm nhân sao? Ha ha.. Chính là không có tư cách xen vào, càng đừng nói dùng cái mưu kế gì.
Thanh Tử Dương cười híp mắt, nàng không vì thế mà khó chịu. Lời nàng nói vẫn mang vẻ hòa nhã, thản nhiên cố hữu:
"Tiểu nữ biết chứ, bản thân ta chỉ là một phàm nhân nhỏ yếu, không chịu nổi cái phất tay của các người. Các người xưa nay luôn xem phàm nhân như quân cờ, song lại chẳng hiểu được vạn vật sở hữu linh trí thì đều có ý truy cầu tự do, luôn luôn khát vọng phản kháng số mệnh. Những kẻ chơi cờ mà không ý thức được điểm này, vốn dĩ sẽ chẳng thể biết được bản thân là kẻ chơi cờ, hay là đang vô thức bị quân cờ lợi dụng!"
Linh Ngân tiên tử ban đầu được người ta mời đến điều tra chuyện này, nàng còn thấy tức cười bao nhiêu.
Giờ thì nàng dần có hứng thú rồi.
Ý ả ta là, có thể đa số mọi người đều cho rằng kẻ mạnh nhất mới là kẻ chơi cờ. Điều đó có thể đúng, nhưng kẻ đó có chơi giỏi hay không thì còn là câu hỏi chưa lời giải. (*)
(*) nghe nói những kẻ coi main là quân cờ thì đến cuối map đều bị main xiên chết =)))
Câu này mình lượm đâu đó trên mạng, thấy rằng nó không sai lắm nên mạn phép cho vào. Tks bác nào đó đi qua đã để lại. ^^
Linh Ngân tiên tử ngẫm nghĩ một lúc, nàng liền hỏi:
"Như vậy một kế này ngươi lợi dụng là muốn biết, có những kẻ nào đang chú ý đến ngươi sao? Nói một cách khác, lời ban nãy chỉ là nói dối, thật ngươi và Thiên Cung đã cấu kết từ lâu. Còn nữa, ngươi thật biết cả mục đích mà ta đến đây?"
Thanh Tử Dương thi lễ gật đầu, nàng bình thản đáp:. Đam Mỹ H Văn
"Những thứ đó tiểu nữ vốn không cần đoán cũng biết, mục đích của ta chính là tới thăm bằng hữu, còn lại đều chỉ thuận tiện mà thôi. Về phần tiền bối, tiểu nữ trộm đoán, người đến không muốn giết ta, song cũng không phải muốn cứu ta!"
Chỉ qua vài câu nói, Linh Ngân tiên tử đã dần thay đổi hẳn thái độ. Từ ban đầu bề trên mà truy vấn, đến giờ nàng đã coi đối phương như ngang hàng nói chuyện.
Nàng ta không phải kẻ ngu đang cố tỏ ra nguy hiểm.
Chưa cần hỏi ả ta đã biết rõ mục đích của nàng tới đây, vậy vì lý gì nàng còn dám coi thường ả nữa chứ?
Như vậy càng chứng minh nàng ta bất phàm, càng khẳng định với Thiên Cung có diệu dụng không nhỏ.
Linh Ngân tiên tử trầm mặt, nàng thoáng hiện nét cười, không dấu giếm mà hỏi thẳng:
"Xem ra, ngươi đã đoán ra mục đích của ta khi đến đây rồi?!"
Thanh Tử Dương gật đầu thẳng thắn đáp:
"Người không đến vì giết ta, không đến để giúp ta. Vậy thì còn gì ngoài thân phận điều tra do thám chứ? Thật sự mà nói, nếu tiên tử không lộ diện gặp ta, ta cũng tin là vẫn có người khác thôi!"
Linh Ngân tiên tử gật đầu thưởng thức, nàng thêm một phần xác nhận.
Trước đó nàng được lão già kia mời điều tra, nàng còn cho rằng não của lão ta úng nước. Chỉ chút việc cỏn con này cũng ngờ tới tiên giả như các nàng, trong khi giá cả cực cao.
Giờ thì nàng mới biết, không phải đầu lão ta bị lừa đá, mà là lão làm rất đúng.
Dưới an nguy của tông môn nhà mình, cái giá điều tra này rất đáng giá. Thậm chí với cảnh giới của nàng tới điều tra, chỉ sợ là vẫn còn thấp.
Linh Ngân tiên tử có chút thẹn, điều tra thì ít mà bị lộ thì nhiều…
Nhưng rồi Linh Ngân chợt giật mình, nàng thảng thốt nhận ra một sai lầm.
Rằng dù ả là quân bài quan trọng hay không đối với Thiên Cung, thì đây căn bản vẫn là một cái bẫy. Liên quan tranh chấp dưới hai thế lực siêu cấp này, Linh Ngân tiên tử cảm thấy bản thân chính là tôm tép mà thôi.
Ngay khi nàng muốn đi thì đã muộn, bên tai mỗi người vang vẳng tiếng gió truyền đến, âm thanh nhẹ nhàng thư thái mà không kém phần rét lạnh:
"Chỉ có lèo tèo vài con tôm tép này, có vẻ như chúng ta đến hơi sớm rồi!
Lại nói bên trong Thời Không Ba La, Quang Niên Chánh Sứ đang nhìn một cảnh bên dưới, thần sắc ông ta cực kì khó coi, như vừa vô tình nếm phải chuột chết...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]