Trước lời thay đổi một trăm tám mươi độ này của Phương Thuấn, Mệnh Tiêu Tai ngớ ra…. tại sao lại thế?
Rõ ràng bản thân ông đã bày ra tư thái có bệnh trong người khó chữa, lại cố ý động chạm chuyện ở rể.
Phương Thuấn là loại người thấy lợi sẽ cân nhắc thiệt hơn, thủ đoạn trong tối chẳng kém cạnh ai.
Theo dự kiến của Mệnh Tiêu Tai, Phương Thuấn ắt sẽ động tâm, bỏ qua dị nghị mà cho Phương Thái ở rể.
Mệnh Vô Ưu lên làm gia chủ Mệnh gia, Phương Thái là phu quân của nàng ta, quyền hạn đương nhiên cũng có phần nào ảnh hưởng bố cục.
Chờ sau khi Mệnh Tiêu Tai chết đi, chẳng phải Mệnh gia sẽ như cá trong chậu, nằm gọn trong bàn tay Phương Thuấn sao?
Tất nhiên đấy là với suy tính mà Vân Thái Chi đã nói.
Giờ này nhìn thấy ông ta lại chậm rãi chưa quyết, trong lòng Mệnh Tiêu Tai bộp một tiếng thầm nghĩ, chẳng lẽ Phương Thuấn đã nhìn ra sơ hở nào đó…
Không!
Mệnh Tiêu Tai không cho là vậy, mưu sự này Vân Thái Chi tỉ mỉ bày ra, đến ông ngẫm ra cũng không có chút sơ hở.
Vậy thì…
Mệnh Tiêu Tai liếc tới tấm phù tin trên tay Phương Thuấn, chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân chính yếu khiến ông ta chưa vội ra quyết định?
Mắt thấy Phương Thuấn thu lại quang tráo đi ra, Mệnh Tiêu Tai bồn chồn theo sau.
Hai người qua tới ngã rẽ một đoạn, ngay khi cách đại sảnh đã không còn xa. Nhìn rõ Vận Lam khi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/3462782/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.