Gã đang hăng say nói, liền bị Luân Đằng Vân quát cho im bặt.
Bạch Tạng ở bên nhìn gã nghiến răng buông lời trách:
"Chuyện này ngươi im miệng cho ta, cấm từ nay không được hé ra thêm nửa lời!"
Lời vừa dứt Luân Đằng Vân ở bên cười khan mấy tiếng, gã nhìn sư đệ của mình mà nói:
"Ta xưa nay tuy dụng thủ đoạn rất nhiều đả bại đối phương, nhưng chưa từng sử dụng âm hiểm kế. Ngẫm bản thân không tự thẹn với lòng, vậy mà ngươi đi theo ta bao lâu nay lại không ngộ được chút gì sao?"
"Sư huynh… đệ…. đệ biết lỗi rồi, mong sư huynh tha thứ cho lần này…!"
Gã gầy còm vội vàng quỳ rạp xuống xin tha, gã quá quen với biểu hiện này, đây là lúc Luân Đằng Vân đang vô cùng rất tức giận.
Chỉ là gã vạn phần không thể hiểu, tại sao bọn họ lại có suy nghĩ như thế, thì lại nghe Luân Đằng Vân cười nhạt như tự nói:
"Ta xưa nay đi đứng đường hoàng, chưa từng làm ra khuất tất. Những kẻ bị ta đả bại, đều cam tâm tình nguyện mà cam bái hạ phong. Ngươi có biết điều ngươi vừa nói, là đã tát vào mặt ta rồi hay không?"
Luân Đằng Vân vẫn cười, xong ngữ khí của gã đã có phần nóng giận.
Thấy như vậy, Vô Từ Tà bèn can:
"Sư huynh, gã cũng là nghĩ cho Song Tượng mới vậy. Chỉ cần phạt răn dạy là được…!"
Tuy can vậy nhưng Vô Từ Tà lại khác với tính cách khí khái của Luân Đằng Vân, y là người bề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/3462778/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.