Giữa nói thật và nói chính xác, cái này có một sự khác nhau không nhẹ, nhưng cũng dễ hiểu mà thôi.
Có ví dụ rất đơn giản, người ta hỏi ngươi năm nay đã được bao nhiêu tuổi?
Ngươi liền giơ tay lên rồi nói:
"Ta năm nay hơn bảy mươi tuổi rồi, còn tuổi của ngươi thì sao?"
Từ đây có thế thấy, rõ ràng là đối phương biết ngươi nói thật. Chỉ là sự thật này ẩn tàng một mánh khóe, ấy là thiếu chính xác.
Người khôn khéo thường không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi, mà chỉ trả lời tương đối, đủ để cho đối phương biết mình nói thật mà thôi.
Người ta rõ ràng cho rằng ngươi nói dối, song lời thề độc lại chứng minh ngươi đang nói thật.
Từ đây giữa nói thật và nói chính xác, hiển nhiên đã có sự khác nhau, phải là kẻ tinh ý lắm mới nhận ra điểm này.
Thật ra, trong lời thề độc phải nói thật kia có rất nhiều thiếu sót, khiến cho hai bên có thể lợi dụng được nó.
Lời thề độc chỉ bao hàm việc Hàn Tông bán tin tình báo cho Lan hội, ngoài ra không có gì thêm.
Điều này là để đôi bên đề phòng lẫn nhau, tránh cho việc Hàn Tông bị hỏi nhiều vấn đề liên quan tới bí mật bản thân hắn.
Tiếp nữa, đôi bên khi được hỏi mà không muốn nói, thì có thể giữ im lặng.
Hàn Tông bán tin cho Song Tượng, nhưng hắn hiểu không nên bán hết, tránh cho Lan Như Tiên nghi ngờ.
Còn phải đề phòng Song Tượng lợi dụng điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/3462777/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.