Phượng Thiên Hành?
Lan Như Tiên trau mày, tên này khi không tới đây làm gì?
Dựa theo tin tức nàng biết, gã là cháu của Phượng Lai, hiện mới vào nội môn chưa lâu.
"Kẻ này căn cơ tuy có nhưng chưa từng tham gia hội nhóm, càng ít tiếp xúc người lạ, vậy đến gặp ta mà làm gì?"
Nghĩ thì nghĩ vậy, song Lan Như Tiên vẫn gật đầu phân phó:
"Cho gã vào!"
Gã đệ tử kia tuân mệnh rời đi!
Không bao lâu sau Phượng Thiên Hành đã đến, gã vừa đi vừa vui thú ngắm cảnh đó đây. Giống như đứa trẻ lần đầu lạ lẫm khám phá, miệng suýt xoa khen không ngừng.
Đến khi nhìn thấy Lan Như Tiên từ xa, Phượng Thiên Hành sáng bừng hai mắt, không nhịn được mà khen:
"Chu choa… xưa nay nghe danh Tiên sư tỷ thuộc hàng mỹ nhân khuynh thành, xếp hạng thứ chín trong thập đại mỹ nữ môn ta. Nay được gặp quả nhiên bất phàm, dáng người kia tựa như tiên nữ không mang chút bụi trần… thật là..!"
Thế rồi gã nhắm mắt ngân nga vài câu:
"Xanh như yến ngọc tựa sương mai
Bốn mùa chớm nở nào đâu phai
Đây đó một nhành hoa "Lan" trắng
Mọc giữa ngàn tuyết chốn thiên thai..."
Tên đệ bên cạnh nghe được gã khen Lan Như Tiên không ngớt, còn chẳng quên bình thêm một lời thơ thì khóe miệng giật giật.
Tên này thật muốn chết rồi hay gì?
Lan Như Tiên dễ dàng nghe rõ từng chữ, trong đầu nàng một bầy quạ bay ngang qua.
Nàng rất nhanh thu hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/2362966/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.