"Luân sư huynh, chi bằng gác lại chuyện hợp tác này. Chờ sau khi giải quyết xong vụ mua bán ổn thỏa, chúng ta bàn tới chưa muộn?"
Hàn Tông chủ động trả lại túi càn khôn, hắn quay người dứt khoát rời đi.
Hành động này khiến Luân Đằng Vân ba người nhìn nhau, lời này có ý gì?
Đứng ở góc độ của Hàn Tông mà nói, hợp tác với đám người bọn họ là tốt nhất. Trước có được lợi ích lâu dài, sau giải quyết được nan đề của Lan Như Tiên.
Vậy sao hắn lại từ chối? Cả ba thầm thắc mắc trong lòng…
Vừa nãy Hàn Tông trả túi rời đi, ba người còn thầm suy đoán, đây là mẹo giả "lấy lùi làm tiến" của hắn.
Bây giờ hắn dứt khoát đi thật, làm cho ba người có chút hồ đồ, khó đoán.
Thế là nhất thời ba người nghĩ tới tấm phù khi nãy, đây có lẽ là mấu chốt để hắn quyết định rời đi chăng?
Luân Đằng Vân ưu tư, thời gian hoàn thành khế ước chỉ còn ngày mai. Nếu lúc này ba người vẫn y kế hành sự, hẳn là Song Tượng và Hàn Tông sẽ không tránh khỏi một bên phải bại trận.
Cái Luân Đằng Vân quan tâm là, lúc ấy dù ai thắng ai thua thì việc đôi bên hợp tác sau đó liệu còn thuận lợi nữa hay không?
Gã muốn đánh bại Lan Như Tiên thì việc kết giao với tên này là không thể thiếu được.
"Nguyên sư đệ, chớ vội đi. Chi bằng nán lại một chút, chúng ta cùng thương lượng thảo luận!"
Luân Đằng Vân bất đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/2362964/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.