Bên ngoài.
Tình hình lúc này đã căng thẳng hơn bao giờ hết. Lan Hồng Tuệ hít sâu một hơi, nàng đã quyết định sẽ dùng sức mạnh tuyệt đối nghiền bọn trước mắt này ra bã.
Ưu thế lớn nhất của Lan Hồng Tuệ không phải là nhẫn thuật, bản thân mình đến đâu thì nàng tự biết, bản chất nàng sinh ra đã không phải là một tài liệu tốt để tu luyện bất cứ thứ gì, kể cả nhẫn thuật cũng vậy. Tất cả nhẫn thuật mà nàng có được hôm nay là do thầy Lâm ban cho, là thầy Lâm trực tiếp quán thâu cho nàng thông qua miếng lệnh bài thần kỳ kia. Nhưng cũng vì thế, không gian phát triển nhẫn thuật của nàng trở nên rất hạn hẹp, thậm chí là tuyệt đường phát triển.
Lan Hồng Tuệ biết điều đó, nhưng nàng không trách Lâm Hàn, bởi nếu để nàng tự thân tu luyện nhẫn thuật, chắc cả đời này nàng cũng không đạt được đến mức bây giờ. Nàng thậm chí còn phải cảm kích hắn, cảm kích rất nhiều.
Thứ duy nhất mà nàng có, ưu thế duy nhất mà nàng sở hữu, đó chính là sự kiên trì và khắc khổ! Thuở ấu thơ nghèo đói khiến nàng có quyết tâm tự cường rất mạnh, bất lực nhìn người bạn đầu tiên của mình bị người bắt đi lại càng khiến nàng khao khát trở nên mạnh mẽ. Cũng chính một trái tim tự cường đó, đã giúp nàng sở hữu tu vi như ngày hôm nay! Thứ mạnh nhất mà nàng có không phải là nhẫn thuật được quán thâu kia, mà lại chính là thứ do nàng từng bước từng bước trui rèn mà thành! Là thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuat-tra-tron-di-gioi/578848/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.