Khi Cassius mang thân thể ướt đẫm trở lại sơn động của mình, lại phát hiện Trovey đã biến mất. Quét mắt nhìn quanh, Cassius tức giận gầm lên, thanh âm vang vọng toàn bộ sơn cốc. 
Chết tiệt, ta lo lắng cho an nguy của cậu ta, vậy mà không ngờ cậu ta lại chạy trốn! 
Đang muốn xoay người đuổi theo ‘người vợ bỏ trốn’, lại nghe thấy trong góc sơn động phát ra một thanh âm rất nhỏ. 
“Cas… Cassius?” Một tiếng nói lí nhí truyền tới từ sau bãi cỏ nơi góc tối, chất giọng run rẩy mà khàn khàn cực kỳ khó nghe, nhưng Cassius lại cảm thấy nó giống như thiên âm vậy. 
“Trovey?” Nhẹ nhàng đi tới chỗ cái bóng cuộn tròn nhỏ bé vừa cất tiếng kia, Cassius nhẹ giọng gọi. 
“Hu hu hu…” Bé con không nói gì, chỉ thấp giọng nức nở. 
Nhìn thấy cậu vẫn còn đây, Cassius không hiểu sao lại cảm thấy an tâm. Giũ giũ bọt nước trên người, Cassius rất nhanh đã gột sạch bộ lông. Lớp da ướt sũng chẳng mấy chốc đã trở nên khô ráo ấm áp, Cassius chậm rãi đến gần Trovey, nằm xuống bên cạnh cậu. 
“Đừng sợ, có ta ở đây rồi…” Tưởng Trovey chỉ đơn thuần là sợ mưa to, Cassius dịu dàng nằm sát bên cậu, một lần lại một lần khẽ liếm cái gáy tinh tế nhẵn mịn của Trovey không biết chán, tựa như trước kia mẹ hắn từng làm với hắn vậy. Cassius không hề cảm thấy việc an ủi âu yếm người vợ nhỏ này có cái gì không đúng, hắn cứ tự nhiên như vậy muốn sủng nịch bé con đang cuộn mình trong góc kia, tuy rằng loại cảm giác này hắn chưa từng được thể nghiệm trên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thu-loan/578291/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.