Chương trước
Chương sau
Sơn cốc • Nơi cư trú của Báo tộc
Trải qua màn giao phối chẳng khác gì cường bạo kia, Trovey đau đến mức suốt mấy ngày đều không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm chết dí trong sơn động của Cassius mà dưỡng thương. Tuy rằng tân thê tử ở ngay bên cạnh, nhưng Cassius cũng không làm gì cậu nữa, khi nào ‘muốn’ thì lại tới chỗ những ‘người vợ’ khác của nó hưởng lạc. Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, đảo mắt, Trovey cùng Cassius kết hôn đã được một tuần.
Xế chiều ngày nọ, Adweina mang thần tình lo âu đi vào sơn động của Cassius.
“Phụ vương, cầu xin ngươi hãy cứu Hắc Kim, nó… nó sắp không xong rồi…”
Vốn đang kiệt sức nằm ở một bên nghỉ ngơi, Trovey nghe được tin tức này, liền giật mình ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Adweina.
“Kim…” Lời hỏi han vừa ra tới cửa miệng, lại bị ánh mắt sắc bén của Cassius ép nuốt trở về.
Cassius như có điều suy nghĩ nhìn nhìn Trovey, ý bảo Adweina cùng hắn đi thăm Hắc Kim.
Vừa tới cửa sơn động của Adweina, xa xa đã thấy bốc lên một mùi hôi khiến kẻ khác phải nhíu mày. Cassius vào hang, liền nhìn đến Hắc Kim đang nằm hấp hối trên đất, miệng vết thương mấy hôm trước chẳng những không khép lại, trái ngược càng thêm nghiêm trọng hơn, ruồi bọ ‘vo ve’ xung quanh đó, mà Hắc Kim sớm đã không còn vẻ uy phong của ngày xưa, nằm rạp tại chỗ, hai mắt vô thần nhìn về phương xa.
“Hắc Kim… Hắc Kim?” Cassius thử gọi vài tiếng, Hắc Kim vẫn không phản ứng chút nào, chỉ nằm lì một chỗ chẳng thèm nhúc nhích: “Đứng lên! Hắc Kim, ngươi là thủ lĩnh tương lai của Báo tộc, vì một đối tượng giao phối mà sa ngã như vậy, còn ra bộ dáng gì nữa?!”
Lại gọi thêm vài câu, thấy Hắc Kim vẫn không mảy may có ý định đáp lại, Cassius tức giận đi ra khỏi sơn động. Adweina lo âu vội vàng theo sau, nói: “Phụ vương… Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta không thể trơ mắt nhìn Hắc Kim… Nó hiện tại không chịu đắp thuốc, cũng chẳng ăn gì cả, cứ tiếp tục như vậy, nó sẽ chết…”
Cassius cau mày nâng mắt nhìn nhìn cửa động của mình trên nhai cao, một bóng đen nhỏ xíu đang đứng trên vách núi vội vàng chui tọt vào trong động. Cassius trầm mặc một hồi lâu, sau mới uy nghiêm nói với Adweina: “Nói với Hắc Kim, hạn nó trong vòng mười ngày phải dưỡng thương cho tốt, nếu không, ta sẽ cắn chết Trovey ngay trước mặt nó!”
Cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về sơn động, Cassius lững thững bước tới chỗ Trovey.
“Muốn đi thăm nó không?” Cassius hỏi.
“Đương nhiên muốn đi…” Trovey cúi đầu, gằn từng tiếng nói: “Ta chỉ yêu nó, chỉ quan tâm đến nó, chưa bao giờ thay đổi…”
Không nói gì, chỉ nằm xuống bên cạnh Trovey, Cassius trầm mặc thật lâu, sau mới nói: “Trovey, ngươi là một đứa bé đáng yêu, ngươi có một thân thể xinh đẹp làm cho người ta mê muội, nhưng nếu thân thể đó của ngươi khiến một vương giả sa đọa, vậy thì ngươi sẽ trở thành tội nhân!”
“Nhưng tình yêu là không có lỗi!” Trovey dùng sức siết chặt nắm đấm, rống lớn, tựa như muốn nói cho Cassius nghe, cũng tựa như đang muốn an ủi chính mình.
“Yêu không có lỗi sao?” Cassius cũng tức giận lên: “Vậy những đau khổ mà Báo tộc phải chịu đựng suốt mấy trăm năm qua là vì cái gì? Điệp Dực tộc bị tuyệt diệt là vì cái gì? Bao nhiêu Ma tộc tử nạn tại trận chiến mấy trăm năm trước là vì cái gì? Vì tình yêu của mình mà hy sinh trăm ngàn vạn sinh mệnh vô tội sao? Tình yêu như vậy chẳng lẽ không có lỗi?!”
Nước mắt lã chã rơi trên nắm tay đang siết chặt, đối mặt lời chất vấn của Cassius, Trovey không biết phải trả lời ra sao.
“Cho dù tình yêu của các ngươi có cuồng nhiệt đến thế nào, có chân thành đến thế nào đi chăng nữa, nhưng so sánh với lợi ích của cả Báo tộc, so sánh với tính mạng của mấy trăm tộc nhân trong Báo tộc, thì vẫn bé nhỏ vô cùng. Lời nguyền giáng xuống Báo tộc đã đem đến cho bọn ta sự giáo huấn tàn khốc, làm thủ lĩnh, nhất định phải lấy ích lợi của tộc nhân làm ưu tiên hàng đầu, vì cái loại tình yêu nhất thời này mà bỏ mặc sự hưng vong của toàn bộ Báo tộc, thậm chí là vận mệnh của cả Ma tộc, ta quyết không thể cho phép!”
Nhìn Trovey ngồi một bên im lặng lau nước mắt, Cassius thở dài, đi ra phía ngoài hang: “Mấy ngày nữa đi thăm Hắc Kim, bảo nó mau chóng cưới Adweina đi… Chỉ có ngươi mới có thể khuyên nhủ được nó.”
**************************************************************
Hắc Kim bắt đầu chịu ăn, còn thật sự phối hợp trị liệu, thấy thân thể nó dần chuyển biến tốt, Adweina cũng vui vẻ hắn lên, trước sau tất bật chăm sóc.
Vết thương của Trovey cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn, cậu thường xuyên thừa dịp Cassius không ở bên mà ngồi trên đài cao ngoài sơn động, ngây người nhìn về phía hang của Adweina, mỗi lần đều tốn cả ngày, cho đến khi Cassius trở về dau khi tuần tra lãnh địa xong, mới yên lặng theo đằng sau hắn, lưu luyến cất bước quay vào.
Cassius đem hết thảy những điều đó thu vào trong mắt, nhưng cũng không nói gì, vẫn xử xự bình thản như mọi khi.
Sáng sớm, Cassius lại dậy sớm định ra ngoài tuần tra lãnh địa, Trovey rốt cục nhịn không được níu lấy nó: “Cas… Cassius, ách… Ngươi đã đồng ý cho ta đi thăm Kim, ưm… ta… ta khi nào thì có thể đi được?”
Cassius hứng thú nhìn Trovey ấp úng, quan sát bé con này quả thực rất thú vị, tính cách yếu đuối nhưng ánh mắt lại tràn ngập kiên cường, ở trước mặt mình khuất phục nhưng vẫn không buông tha cho phản kháng. Cậu yêu Hắc Kim, nhưng tính cách dịu hiền lại khiến cậu không thể bảo vệ cho tình yêu này được… Điều ấy làm Cassius liên tưởng tới vị tộc nhân xinh đẹp của Điệp Dực tộc trong truyền thuyết từng khiến song tộc diệt vong, sự kiên định đối với tình yêu cùng cá tính mạnh mẽ của y, làm y dù biết rõ tình cảm kia sẽ khiến ngàn vạn sinh mệnh hủy diệt, nhưng vẫn cố chấp lao vào, tính cách điên cuồng đó thật khác xa với bé con trước mắt này biết bao, điểm duy nhất giống nhau chính là… tình yêu của bọn họ đều không được chúc phúc…
“Ách… Ngài có chấp thuận cho ta đi thăm Hắc Kim không?” Đợi mãi vẫn không có được lời đáp, Trovey nghi hoặc hỏi lại.
Trở về từ trong dòng suy nghĩ, Cassius mang ý cười: “Thương thế của ngươi… đã tốt hơn chưa?”
Trovey nghe xong hơi sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn ‘xoát’ một cái đỏ lên, cúi đầu nhất thời không biết phải nói gì.
“Trên người thê tử của ta hẳn là phải có mùi của ta…” Cassius tiếp tục nói, tâm tình chẳng biết tại sao lại cảm thấy hưng phấn lên: “Do e ngại vết thương của ngươi, mấy hôm nay ta không làm gì ngươi nữa cả, nhưng nếu ngươi muốn đi ra ngoài gặp Hắc Kim, vậy thân thể nhất định phải nhiễm hương vị của ta mới được…”
Nhìn đầu Trovey cúi càng ngày càng thấp, tấm lưng gầy khe khẽ run rẩy, tâm tình vừa mới có chút bay lên của Cassius lại bắt đầu nặng nề trầm xuống.
“Ngươi cứ nghĩ kỹ đi rồi hẵng tới tìm ta.” Xoay người đi ra phía ngoài động, gần đến cửa, Cassius lại quay đầu nói với Trovey: “Trovey, ngươi đã là vợ của ta, ta hy vọng ngươi có thể hiểu rõ được điều này, ta không có khả năng vĩnh viễn mặc ngươi ở đây mà không chạm vào ngươi, đừng nghĩ tới Hắc Kim nữa, tỉnh táo lại một chút đi…”
***
Trở về sau cả ngày tuần tra bên ngoài, tâm tình Cassius vẫn không tốt lên được, không muốn thừa nhận bé con trong sơn động kia chính là nguyên nhân đang gây nhiễu loạn tâm trí mình, Cassius trực tiếp tới hang của Belita. Đó là một con báo cái xinh đẹp, có cặp mắt màu vàng cùng lớp lông mịn như gấm. Belita là một trong những người vợ mà Cassius sủng ái nhất, thân thể dẻo dai khỏe mạnh của nó, có thể sinh ra thế hệ đời sau cường tráng cho Báo tộc. Gần đây đang là kỳ động dục, Belita vô cùng vui sướng khi chứng kiến trượng phu uy tráng của mình đi vào hang, hai con báo sau một phen vui đùa, bắt đầu điên cuồng mà giao cấu.
Cassius chỉ mải đắm chìm trong bể dục của mình, không quan tâm bên ngoài có chuyện gì xảy ra, thầm mong có thể đem tâm tình nặng trĩu trong lòng chuyển sang thân thể con báo cái. Biển tình cuồn cuộn, sau khi cao trào, Cassius thoải mãn nằm trên bãi cỏ, hưởng thụ thê tử dịu dàng chải vuốt từng sợi lông cho mình. Một tia sét chợt xẹt qua bầu trời đêm, bên ngoài thoáng đùng đùng tiếng sấm.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Cassius ngồi dậy hỏi: “Trời bắt đầu mưa từ lúc nào vậy?”
“Cũng được một lúc lâu rồi, xem ra đêm nay không thể ngừng ngay được.” Nhu tình như nước nhìn trượng phu anh tuấn cường tráng của mình, Belita dịu dàng nói: “Đêm nay đừng về nữa, cứ ở lại chỗ ta đi…”
Từ sau khi Cassius cưới vợ mới, liền không cho bất cứ thê thiếp nào tiến vào sơn động của hắn nữa, nơi đó nghiễm nhiên trở thành địa bàn độc hữu của Cassius cùng nhóc con loài người mới tới kia, điều này khiến cho rất nhiều báo cái âm thầm ghen ghét, nhưng lại không dám ở trước mặt Cassius biểu hiện ra ngoài. Cũng may không lâu sau Cassius lại bắt đầu thường xuyên lui tới huyệt động của các thê tử, nhưng chưa bao giờ qua đêm, mặc kệ có muộn đến thế nào, hắn đều muốn trở lại sơn động của chính mình.
“Hmm…” Phiền lòng vì không biết xử trí Trovey thế nào, Cassius ậm ừ cho có lệ, lại không còn có tâm tình thoải mái như vừa rồi. Mỗi đạo lôi bên ngoài cũng tựa như đang bổ vào trong lòng hắn, khiến hắn chung quy vẫn không thể ngủ yên.
Rốt cục quyết định không cố chấp nữa, Cassius xoay người đứng lên, bỏ lại Belita với vẻ mặt kinh ngạc, xông vào làn mưa xối xả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.