Gió đêm phơ phất, trăng tròn treo cao.
Mộ Dung Vân Thư ngồi một mình trước cửa sổ, tâm loạn như ma. Mặc dù ngay từ đầu đã biết rất rõ giai đoạn này nhất định không như đi qua đất bằng yên ắng. Nhưng hôm nay, nhìn bụi gai nhấp nhô trước mắt, vẫn nhịn không được muốn hỏi Nguyệt Lão một câu, vì sao đường tình duyên của nàng lại nhiều trắc trở. Nếu đã cột tơ hồng của nàng vào trên người Sở Trường Ca, vì sao lại muốn năm lần bảy lượt đưa chàng từ bên người nàng mang đi?
Đại khái là, dây tơ hồng này quá dài đi. Lần sau gặp lại chàng, nhất định phải đem tơ hồng quấn quanh vài vòng lên cổ tay lẫn nhau, kiếp này không bao giờ tách ra nữa, trừ phi tơ hồng đứt đoạn. Mộ Dung Vân Thư cầm chặt ‘Khóa hồn ngọc’ trên cổ, trong lòng âm thầm thề.
"Tiểu thư, nên ngủ rồi." Lục Nhi trải giường xong, cầm ngọn đèn đi đến bên người Mộ Dung Vân Thư.
Mộ Dung Vân Thư: "Em ngủ trước đi, ta lập tức sẽ ngủ."
Lục Nhi: "Tiểu thư không ngủ em cũng không ngủ."
Mộ Dung Vân Thư thở dài một hơi, nói: "Sao em phải khổ vậy chứ?"
"Trong lòng tiểu thư có việc không ngủ được, trong lòng em có tiểu thư, cho nên cũng không ngủ được." Vẻ mặt Lục Nhi cố chấp.
"Nha đầu em đó." Mộ Dung Vân Thư lại thở dài một hơi, nói: "Thôi. Ta ngủ."
Lục Nhi cao hứng nhếch miệng cười, đặt ngọn đèn lên trên bàn, giúp nàng thay quần áo.
"Lục Nhi, em cũng không còn nhỏ, đúng không?" Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521451/quyen-2-chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.