<tbody>So với Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca bình tĩnh hơn nhiều. Hắn vén rèm lên nói: "Đến đây." Sau đó bồng nàng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào khách điếm.
Một đám người đi đường không dám nhìn thẳng thiên uy, không người nào phát hiện ngồi ở trong Long Liễn là Mộ Dung Vân Thư, cho đến khi đoạt mệnh La Sát đem Long Liễn dắt đi, mới ngẩng đầu lên len lén tìm kiếm hoàng thượng, nhưng không thấy bóng dáng Thánh thượng, không khỏi ở trong lòng oán giận: dầu gì cũng nên nói một tiếng ‘bình thân’ chứ!
Sở Trường Ca một bước vào khách điếm, Lý Vô Nại đang đếm bạc cực kỳ cao hứng liền vô cùng nhiệt tình ra đón, trên tay còn cầm một thỏi bạc chưa kịp để xuống. "Sở huynh, đã lâu không gặp."
"Hừm." Lạnh lùng của Sở Trường Ca cùng nhiệt tình của Lý Vô Nại tạo thành ‘tiên minh đối bỉ’ (trạng thái đối lập).
Lý Vô Nại cười khan hai tiếng, nói: "Ta và ngươi dầu gì cũng là anh em kết nghĩa, vì sao Sở huynh lại lạnh lùng như vậy?"
Sở Trường Ca lúc này cũng không để ý đến hắn, nói với thiếu niên lạnh lùng: "Một gian phòng hảo hạng."
Lý Vô Nại không giải thích được lại ha ha cười vài tiếng, nói với Thạch Nhị tiên sinh đi ở sau lưng Sở Trường Ca: "Thạch Nhị tiên sinh rốt cuộc trói không được Sở huynh, bán mình cho ma giáo rồi hả?"
Thạch Nhị tiên sinh cười mà không nói. Vợ chồng Sở thị rõ ràng đối với Lý chưởng quỹ không muốn gặp, tốt nhất là không cần quá nhiệt tình, để tránh chịu cảnh ‘trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521362/quyen-1-chuong-118.html