Sở Trường Ca có tâm sự.
Kể từ sau hôm Hoa Tử Thanh lưu lại những lời ‘mẹ ruột ngươi không phải Yêu Nguyệt tiên tử’, Sở Trường Ca thoạt nhìn liền có chút không yên lòng, liên tiếp hơn nửa tháng đều mang dáng vẻ nản lòng, nản chí. Điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư rất lo lắng. Nhưng nàng lại không biết loại thời điểm này mình có thể làm những gì cho hắn. Gấp gáp là giày vò nhất.
Mộ Dung Vân Thư đang suy nghĩ, vừa nhấc mắt liền thấy Sở Trường Ca đi vào trong viện.
"Đang làm gì?" Sở Trường Ca cố hết sức khiến giọng nói có vẻ nhẹ nhõm. Hắn biết nàng lo lắng thay hắn, nhưng hiện tại hắn không muốn nói sự kiện kia.
Mộ Dung Vân Thư hướng hắn cười cười, nói: "Phơi nắng. Loại mùa hiện nay, hiếm khi thấy mặt trời, thiếp muốn một lần phơi cho đủ."
"Kim Lăng cũng như thế sao?" Sở Trường Ca hỏi.
Mộ Dung Vân Thư hỏi ngược lại: "Chàng không phải đã trãi qua?"
"Đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên rồi, mùa Đông lần trước là trãi qua ở Kim Lăng." Giọng của Sở Trường Ca có chút cảm khái ngàn vạn.
Chớp mắt mà thu hết, đông qua, qua ít ngày nữa lại hết một năm. Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm tháng như bóng câu qua cửa sổ. Nói không chừng thời điểm lần sau thảo luận khí trời, bọn họ đã tóc trắng xoá. Sở Trường Ca đột nhiên cảm giác được, có thể trong lúc vô tình với nàng cùng nhau yên lặng già đi, thật ra rất không tồi.
"Cười cái gì?" Mộ Dung Vân Thư hỏi hắn.
"Cười nàng khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521361/quyen-1-chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.