Sáng sớm, giữa nửa mê nửa tỉnh, cảm giác có gì đó đang nhìn mình, Mộ Dung Vân Thư cố nén cơn buồn ngủ mãnh liệt, mở mắt ra, chỉ thấy một đôi mắt đen xinh đẹp từ trên cao nhìn xuống mình, sau ót nhất thời cảm giác giống như bị đập xuống gạch. Sở Trường Ca làm sao lại xuất hiện ở trong phòng nàng? Còn nữa..., giường này, cũng cứng rắn quá đi.
Trong đầu sau cơn mơ hồ trống rỗng, Mộ Dung Vân Thư lúc này mới nhớ tới, ngày hôm qua co rúc ở trước đống lửa niệm đại bi chú, nhớ tới lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu ngủ thiếp đi. Chỉ là, ngủ trên đất rất ly kỳ sao? Hắn làm gì nhìn nàng giống như nhìn tinh tinh vậy?
Không nhìn vào ánh mắt của người nào đó, Mộ Dung Vân Thư lấy tay chống đất ngồi dậy, phát hiện áo khoác ngoài của mình đang đắp trên người mình, nhất thời nhớ tới chuyện ngày hôm qua, trong đầu không tự chủ được dần hiện ra chút hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn, mặt giống như đụng phải bếp lò, xoát một cái nóng cháy lên.
"Mặt của nàng sao vậy?" Sở Trường Ca nghiêm trang hỏi.
Mộ Dung Vân Thư làm bộ cúi đầu sửa sang lại y phục, vừa lấy y phục vừa nói: "Chúc mừng, vẫn chưa chết."
“Sao ta lại có cảm giác giọng điệu của nàng nghe càng giống như ‘thật tiếc hắn vẫn chưa chết’ vậy?"
Mộ Dung Vân Thư không để ý lắm chau chau mày, "Lần này không chết còn có lần sau, có cái gì để tiếc nuối?"
"......" Câu này so trực tiếp nguyền rủa người chết còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-the-ta-phu/1521289/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.