Chương trước
Chương sau
Editor: Nam Cung Như
Trên sơn đạo, đoàn người cưỡi ngựa hướng về phía trước, Cố Khuynh Thành cáo từ ba người Thất Nhàn
“ Uy, nghĩ gì thế?”
Nhìn dọc đường đi, Thất Nhàn vẫn không nói một lời, Thác Bạt Quy không nhịn được hỏi.
Thất Nhàn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong lòng còn đang suy nghĩ lúc trước rời khỏi Cố gia, phản ứng của Chiến Sênh Ca vô cùng bình tĩnh a! Không giống tác phong người nọ a!. Lấy cái thái độ cố chấp kia, không phải là không nên để nàng rời đi sao?. Hoặc là đi theo nàng mới đúng. Hay là, rốt cục hắn bỏ cuộc rồi?
Quân Nghị tưởng Thất Nhàn phiền não chuyện cổ độc trên người , mặt tràn đầy phức tạp nói: “Cô nương, không cần lo lắng quá mức.”
Thất Nhàn nhìn hắn một cái, tự nhiên hiểu được hắn ám chỉ chuyện gì . Cổ độc kia không phải một sớm một chiều mà giải được, chuyện không giải quyết được, nghĩ đến có tác dụng gì?
Tâm tư như cũ quay lại trên người Chiến Sênh Ca, người nọ rốt cuộc tính toán cái gì?
Thình lình nghe được trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nổ lớn ùng ùng, mấy người ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh núi cao cao cách đó không xa, có thể nhìn thấy hình dáng ống khói. Cả sườn núi cao đang bao phủ nồng đậm sương khói. Cả tòa núi này không ngừng đung đưa
Trong bụng Thất Nhàn trầm xuống, núi lửa. Lại ở địa phương này có thể gặp phải núi lửa, vận khí không phải tốt bình thường a!
Thất nhàn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt nhìn Thác Bạt Quy cùng Quân Nghị hai người, kể từ khi gặp phải hai người bọn họ, không gặp được bao nhiêu chuyện tốt. Hai người bọn họ sẽ không là thần xui xẻo giáng thế chứ?
Quân Nghị cũng nhìn thấu cái gì, kinh hãi nói: “Nguy hiểm!”
Mấy người không có thời gian nghĩ, điều khiển ngựa trên sơn đạo chạy băng băng
Nhưng rốt cuộc cũng không nhanh bằng tốc độ thiên nhiên, trên đỉnh núi đá vỡ vụn, lăn xuống, thẳng tắp lăn về phía bọn người Thất Nhàn
Quân Nghị rút ra hắc thiết đại đao, vì Thất Nhàn cùng Thác Bạt Quy ngăn trở đá tập kích
Thác Bạt Quy giục ngựa một đường chạy như điên, lại nghe đỉnh đầu”Oanh” một tiếng. Giương mắt, một khối tảng đá lớn đang cách hắn chỉ kém mấy centimét, hung hăng đập phá tới đây. Tránh ra đã không kịp.
Quân Nghị quay đầu lại , nhìn thấy một màn này, trong bụng lo âu không dứt, hô to: “Công tử, cẩn thận!” Muốn xông qua, lại bị đá trên núi không ngừng rơi xuống ngăn cản
Lại thấy áo trắng chợt lóe, Thất Nhàn nhảy khỏi ngựa, hướng về phía Thác Bạt Quy nhào tới. Hai người lăn trên mặt đất, lật chuyển vài cái
Nghìn cân treo sợi tóc, đá rơi xuống chỉ trúng tọa kỵ ( yên ngựa) của Thác Bạt Quy
Thác Bạt Quy kinh hãi, đối với Thất Nhàn cảm kích lại càng sâu hơn
Quân Nghị lúc này mới thở dài nhẹ nhõm. Động tác cũng không dám lười biếng. Đại đao múa , đá núi vỡ vụn
Bên trong ống khói tiếp tục phun không ngừng, núi cao như cũ chấn động không dứt. Thất Nhàn âm thầm tự cân nhắc, nếu như núi lửa thực sự phun trào thì mấy cái mạng nhỏ của bọn họ đều bỏ ở đây rồi
Ánh mắt hết sức tìm kiếm cơ hội sống khắp nơi, đột nhiên nàng nhìn thấy một hố đất lớn cách đó không xa. Trong bụng mừng thầm, ngón tay chỉ về phía hố đất hô :
“ Nhanh chui vào trong cái hố kia”
Quân Nghị liếc mắt nhìn, lập tức hiểu ý của Thất Nhàn, nắm lấy Thác Bạt Quy cùng Thất Nhàn phi thân vào trong đó
Mấy người nhảy xuống hố đất, đại đao của Quân Nghi phóng ra, một tảng đá lớn đã che lấp phía trên hố
Trong hầm trong nháy mắt đen lại, chỉ nghe thấy thanh âm hô hấp của mấy người
Lóng tai nghe bên ngoài, vang dội ầm ầm như cũ. Núi đá va vào nhau vang lên tiếng, tiếng núi cao chấn động, tiếng núi lửa sôi trào
Ba người kề thật chặt một chỗ không dám nói chuyện, chỉ sợ lãng phí không khí. Dù sao, hố sâu như vậy, lại kín cũng không thể duy trì đủ không khí cần thiết cho cả ba người
Lúc này,vận mệnh của ba người treo chung một chỗ
Cũng may, núi lửa không có bộc phát, chẳng qua chấn động 1 chút rồi thôi. Núi cao đung đưa trong nháy mắt cũng trở nên yên tĩnh. Cả sơn đạo khôi phục lại một mảng yên lặng
Quân Nghị vung đại đao lên, tảng đá che chắn lập tức mở ra. Mấy người nhảy lên, hô hấp từng ngụm từng ngụm không khí tươi mát bên ngoài
Thất Nhàn ngẩng đầu nhìn một cái, đá tảng đầy đất, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, nói giỡn
“ Chúng ta cũng coi là cùng sinh cùng tử a!”
Quân Nghị cũng là chân thành nói: “Đó là tự nhiên. Cùng sinh cùng tử giao tình, Quân Nghị vĩnh sẽ không quên.”
Thất Nhàn khóe mắt giật giật. Cùng sinh cùng tử? Nói như thế nào dường như giống tình nhân
Thác Bạt Quy cũng ở một bên gật đầu.
Thất Nhàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thác Bạt Quy, trong nội tâm buồn cười:
“Thác Bạt Quy ta cứu ngươi một lần. Tỷ tỷ ta không cần ngươi cùng sinh cùng tử, chỉ cần ngươi lấy thân báo đáp, thế nào?.”
Mặc dù lần đầu cứu hắn là do vô ý, nhưng là da mặt nàng đủ dày, hơn nữa dù sao kết quả cũng là cứu được hắn.
Thác Bạt Quy trong nháy mắt đỏ mặt, khuôn mặt nghiêm túc lập tức vặn vẹo, ánh mắt như dao phóng về phía này, âm thầm nói nữ nhân này không đứng đắn a!. Lập tức cao giọng nói : “ Ân cứu mạng, ta dĩ nhiên báo đáp”
Thất Nhàn cười đùa : “Tốt, ta đang chờ a.”
Lúc này bọn họ nào biết từ nay về sau còn bao nhiêu khó khăn!
Không có ngựa cưỡi, mấy người chỉ đành đi bộ về phía trước.
Trời tối hết sức, bọn họ vẫn chưa đi ra khỏi sơn đạo nên đành tìm sơn động ngủ qua đêm.
Bên trong sơn động, Quân Nghị nhóm lửa, ánh lửa long lánh phát ra từ đống củi, phát ra những ngọn lửa đỏ lòm sáng ngời
Ánh lửa chiếu rọi vào trong mắt Thất Nhàn, đột nhiên cảm thấy có một dòng khí huyết đột nhiên trào lên
Trong bụng Thất Nhàn thầm nghĩ không xong rồi, xem ra cổ độc kia càng lúc càng thâm nhập rồi, nhìn đến ngọn lửa đỏ lập lòe cũng có thể khiến nàng phát tác
Lập tức, Thất Nhàn nhắm mắt ngưng thần, để cho nội tâm bình tĩnh trở lại
Thình lình nghe bên tai truyền đến thanh âm tê tê, Thất Nhàn mở mắt, bên kia một con rắn xanh đậm đang khè lưỡi, lượn vòng, mở to mắt nhìn nàng.
Thất Nhàn bất động, lúc này giết nó chỉ có thể làm cho cổ độc trong người nàng nhanh phát tát hơn thôi, đương nhiên không thể động
Lại thấy có một hòn đá nện xuống, đập trên đầu mảng xà bảy tấc. Máu tươi tràn ra
Quân Nghị hô to một tiếng: “Công tử!” Cũng chưa kịp ngăn cản động tác của Thác Bạt Quy
Thác Bạt Quy cũng là hảo tâm, thấy có rắn há miệng nhìn Thất Nhàn, cư nhiên sẽ không thể bỏ qua. Lúc này hắn đang cầm cục đá đầy máu không rõ nhìn Quân Nghị
Trong mắt Quân Nghi căng thẳng
Chỉ thấy Thất Nhàn hăng hái đánh về phía Thác Bạt Quy, tay phải nắm cổ hắn, trong miệng còn lầm bầm :
“Thơm quá! Thơm quá!”
Thác Bạt Quy chỉ cảm thấy cần cổ cứng lại, giương mắt nhìn Thất Nhàn. Thất Nhàn sớm đã mất đi lạnh nhạt ngày thường, vẻ mặt cuồng nhiệt cùng áp bách, giống như dã thú ăn thịt người, làm cho Thác Bạt Quy hoảng sợ
Thất Nhàn lè lưỡi, tham lam liếm liếm đôi môi, mãnh liệt muốn cắn xuống cổ của Thác Bạt Quy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.