Chương trước
Chương sau
Editor: Nam Cung Như
Con gấu tiếp tục gầm thét, đinh tai nhức óc. Trong rừng Cuồng Phong nổi lên, cát đá bay loạn.
Chiến Sênh Ca ôm lấy Thất Nhàn đứng ở đại thụ bên cạnh, sắc mặt trầm trầm nhìn con gấu lớn nổi giận rồi nói với Thất Nhàn : “ Không được buông cây này ra, chờ ta một lát”
Tình hình hiện nay, chỉ có thể làm thịt tên súc sinh này thôi
Thất nhàn nghe lời.
Chiến Sênh Ca phi thân, tấn công về phía con gấu lớn, con gấu lớn tỉnh táo đánh một chưởng về phía hắn
Chiến Sênh Ca vội vàng tránh ra. Một người đối phó với con mãnh thú nổi điên như vậy, thực là phí sức
Quân Nghị an bày tốt cho Thác Bạt Quy cùng Cố Khuynh Thành, sau đó rút hắc thiết đại đao tiến lên, con gấu lớn vừa đỡ, cũng không tổn thương đến một cộng lông nào của nó
Chiến Sênh Ca cùng Quân Nghị xa xa liếc mắt nhìn nhau, đồng thời từ hai hướng lao về phía con gấu lớn, nội kình tăng lên, tốc độ cũng nhanh hơn
Con gấu lớn rốt cuộc cũng không có trí tuệ của con người, nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, cuối cùng không biết phản ứng ra sao
Quân Nghị giơ đao, hung hăng chém về phía chân trái của con gấy, Chiến Sênh ca đương nhiên không chịu yếu thế, hai tay tăng lực, bổ về phía chân phải của nó.
Trong nháy mắt, chân của con gấu bị chém đứt cùng một lúc, hắc thiết đại đao chém sắt như chém bùn, cho dù da lông của nó có thô dày như thế nào đi nữa, cũng không thể đỡ được đao này của hắn, chân phải của nó cũng bị Chiến Sênh Ca chặt đứt
Chỉ nghe con gấu “Graoooo” hét thảm một tiếng, “Bịch” một tiếng Cự, ngã xuống vũng máu
Máu tanh lan tràn, Cố Khuynh Thành không dám nhìn, thậm chí còn vịn cây đứng lên nôn mửa, một bên Thác Bạt Quy cũng nhìn đến mắt choáng váng.
Thất Nhàn giương mắt nhìn máu tươi trên đất, chỉ cảm thấy mùi vị tanh tanh xông vào mũi, tim đập rôn lên, máu sục sôi
Trong lòng không khỏi tối tăm, Vô Danh chi cổ lại phát tác. Đại khái là bị cảnh tượng máu chảy đầm đìa trước mặt kích thích. Mình nếu còn đợi ở chỗ này, không biết sẽ xảy ra chuyện gì
Chiến Sênh Ca quay đầu lại, con ngươi nheo lại, lập tức sáng tỏ, phi thân đuổi theo
Quân Nghị cũng muốn đuổi theo, nhưng lại nhìn thấy bọn Thác Bạt Quy không ổn chỉ đành trấn an bọn họ trước. Chờ đưa bọn họ an trí ở nơi an toàn, lúc này mới đến
Sâu trong rừng, Thất Nhàn đứng lại, chỉ cảm thấy cả người phát run, khát vọng đối với máu, càng ngày càng mãnh liệt. Nàng bắt được cây khô, năm ngón tay bấu thật sâu trong đó, hy vọng có thể dùng đau đớn để tê dại bản thân mình
Bỗng dưng cảm giác được sau lưng truyền đến hơi thở trầm ổn quen thuộc
.”Không nên tới đây!” Thất Nhàn không có quay đầu lại, hướng phía sau quát. Nàng sợ nghe thấy được khí huyết trên người hắn, có thể nhịn không được mà cắn hắn.
“ Nếu như nàng cần, có thể dùng máu của ta” Truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Chiến Sênh Ca, không chút lưu tâm tựa hồ như đang bàn luận về món ăn tối nay.
Nội tâm nàng cảm thấy sợ, nam nhân này, tại sao lại cố chấp như vậy?
Nhưng trong đáy lòng một trận kháng cự lập tức đáp tới. Thất Nhàn muốn chống cự vì sợ nàng sẽ trầm luân trong ánh mắt ôn nhu đó. Hay sợ mình sẽ bị phản bội lần nữa . Hay là nàng đối với hắn quá hà khắc rồi
Trong nhất thời, nàng không hiểu rõ tâm tình của mình, lạnh lùng nói : “ Chiến đương gia, ta vốn là người vô tâm, ngươi cũng thấy đấy, ta thèm máu đã khiến thành một ma đầu máu lạnh. Người như vậy, ngươi còn muốn yêu sao?”
Phía sau truyền đến thanh âm không gợn sóng của hắn : “ Ta giúp nàng làm nóng nó.”
Thất Nhàn nghẹ ngào, nàng muốn uống máu, hắn sẽ cho nàng, tâm nàng cảm thấy lạnh hắn sẽ làm nóng cho nàng
Cõi đời này, thật có người có thể đối với nàng như thế?
Nội tâm quay cuồng, quay sang chuyện khác, lại có thể đem cơn thèm khát áp chế xuống một chút
“ Ngươi không nên bước tới, nếu không cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi” Thất Nhàn quát lên, rồi hướng phía trước chạy như điên, nàng biết mình đang sợ, cho nên nàng lựa chọn trốn tránh.
———————–ooo——————-
“ Cô nương” Thất Nhàn chạy một lát, sau lưng lại truyền đến thanh âm của Quân Nghị
Thất Nhàn dừng lại, không có quay đầu.
Nội tâm của Quân Nghị phiền muộn, tưởng rằng Thất Nhàn tức giận nên vội vàng giải thích : “ Cô nương, lúc nãy Quân Nghị không kịp bảo vệ ngươi là lỗi của ta. Chẳng qua là, lúc ấy tình thế khẩn cấp, ta làm sao có thể bỏ mặc bọn họ không lo. Hy vọng cô nương có thể hiểu”
Trong bụng Thất Nhàn than thở, người này trung thành, từ ngày gặp đầu tiên nàng đã biết hắn thiện lương, từ lúc hắn không thể chém giết tộc nhân của mình, nàng đã biết.
Bất kể ở phương diện nào, người này cũng là một người ưu tú. Nhưng, trong lòng người này lại có quá nhiều trách nhiệm. Cứu Thác Bạt Quy là trung, cứu Cố Khuynh Thành là nghĩa. Tựa như lời nói của Cố Khuynh Thành, hắn là người có tình có nghĩa, nhưng những người như vậy, sẽ đem chuyện của mình nghĩ đến sau cùng.
Đột nhiên nàng nhớ đến Chiến Sênh Ca. Tim của hắn rất nhỏ không bị cái gì gọi là trung là nghĩa ràng buộc, cho nên mới có thể không do dự che chở nàng ở bất kì chỗ nào.
“Quân công tử, ngươi không có làm sai. Thích Huyền như thế nào có thể trách ngươi?” Thất Nhàn không khỏi thở dài, nói.
“Cô nương vì sao không chịu đối mặt với Quân Nghị?” Quân Nghị có chút gấp gáp.
“ Công tử muốn nhìn bộ dạng hiện tại của ta ư?” Vừa nói Thất Nhàn quay đầu lại.
Con ngươi vằn đầy tia máu, Quân Nghị thất kinh : “ Cô nương, ngươi làm sao vậy?”
“ Cổ độc do Hứa Thượng Dương hạ lại phát tác” Thất Nhàn cũng không muốn dối gạt hắn
“ Làm sao ra nông nổi này?” Quân Nghi sững sờ. Vốn cho rằng cổ này sẽ ẩn sâu một thời gian, chờ bọn họ mượn binh xong là sẽ tìm cách giải. Không nghĩ tới nó lại nhanh phát tác như vậy
“ Bộ dạng này đã tốt lắm rồi, nếu vừa rồi gặp phải công tử, Thích Huyền sợ rằng đã trở thành ác ma hút máu”. Thất Nhàn tự giễu
“Hút máu?” Quân Nghị nghi ngờ.
“Phải.” Thất nhàn liếc hắn một cái.
“Nên thấy máu sẽ gặp phát tác, trong cơ thể khát vọng đối với máu luôn có cảm giác sung sướng. Sau khi uống máu, cũng sẽ không cải thiện được gì chỉ làm mình chết nhanh hơn” Cổ độc cho đến bây giờ thỏa mãn dục vọng càng nhiều, thì chết càng nhanh hơn.
Quân Nghị nhìn Thất nhàn, trong nội tâm dây dưa không dứt. Cô nương nếu không phải vì Miêu y tộc bọn họ, cũng sẽ không bị tội như vậy.
Lập tức, trong bụng có quyết định : “ Cô nương, ngươi yên tâm, Quân Nghị sẽ không bỏ rơi cô nương, sẽ vì cô nương nghĩ biện pháp giải cổ” Thanh âm tràn đầy kiên quyết.
Thất nhàn nhìn về Quân Nghị: “Công tử quả thật là người nghĩa khí”
“Thật ra thì, Quân Nghị đối với cô nương. . . . . . Quân Nghị lấy một thân phận một người đàn ông bảo vệ cô nương!” Quân Nghị đã đem ánh mắt liếc về nơi khác, chính là không dám nhìn Thất nhàn.
Thất Nhàn đương nhiên hiểu ý tứ của hắn, cũng không đâm phá. Đột nhiên, trong bụng có chút ngạc nhiên: “Quân công tử, nếu như ta muốn hút máu của Tiểu Hắc Quy thì ngươi làm thế nào?”
Quân Nghị nhất thời kinh sửng sốt.
Thất Nhàn cười cười khoát tay: “Ta chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi.”
Thật ra, một người trung nghĩa như vậy lựa chọn rất rõ ràng. Nhưng là, nàng lại muốn chờ đợi một kết quả bất đồng. Dù sao, nam nhân này đã nói muốn bảo vệ nàng.
“ Cô nương, chúng ta nên lên đường sớm một chút, mới có thể đến kinh đô mượn binh, như thế mới sớm ép Hứa Thượng Dương lộ diện, vì cô nương giải cổ”. Quân Nghị dừng một chút, lại nói : “ Cô nương như thế, tốt nhất không nên cho người khác biết, mắc công họ lại hiểu lầm người.”
Không để cho người khác biết được? Chiến Sênh Ca đã sớm biết được. Nhưng, nam nhân kia. Aiz! Không nghĩ đến nữa.
Bất quá tìm được Hướng Thượng Dương mới là chuyện quan trọng, lúc này chỉ có thể theo bọn họ thôi
Lập tức, nàng đồng ý lời đề nghị của Quân Nghi. Vừa lúc, có thể tách khỏi Chiến Sênh Ca, quan minh chính đại tách khỏi hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.