Editor: Thu Hồng “Tiểu tử, ngươi chuẩn bị đem ngựa của ta lừa gạt đến nơi đâu?” Thất Nhàn tiến lên mấy bước, kéo lấy dây cương, tàn bạo nhìn thẳng nam hài. Tuổi còn nhỏ đã biết bỏ qua người khác tới bảo vệ bản thân, thật là tiền đồ “bất khả hạn lượng”.
Vẻ mặt nam hài kinh ngạc nhìn nàng, nhìn lại ba người té trên mặt đất kia, trong mắt không có e ngại, thần sắc trong nháy mắt bình tĩnh trở lại. Vẻ mặt chính là từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi rất lợi hại.” Giọng nói khẳng định, “Bổn công tử muốn thu ngươi làm hộ vệ.” Giọng điệu ra lệnh.
Thất Nhàn quái dị nhìn hắn, tiểu quỷ này có vấn đề sao. Mới vừa rồi còn hãm hại nàng, hơn nữa còn muốn vứt bỏ nàng không để ý, lúc này lại làm như chuyện gì cũng không phát sinh, còn một bộ dạng ân tứ, tựa hồ làm hộ vệ cho hắn là chuyện vô cùng vinh quang. Vừa nhìn liền biết là dạng cậu ấm không biết nhân gian khó khăn.
“Không có hứng thú.” Thất Nhàn khoát khoát tay, nếu không phải nể tình hắn là đóa hoa của tổ quốc, ta đây thật lười để ý, “Hiện tại mời vị tiểu công tử đang tọa kỵ của ta bước xuống.” Vừa nói, một roi ngựa vung đi tới. Nam hài vội vàng tránh ra, rơi xuống dưới ngựa.
“Ngươi. . . . . .” Nam hài bò dậy, làm như tức giận, trong mắt như đè nén lửa giận đang nhảy nhót.
“Ta chỉ là người đi đường giáp. Công tử gia ngươi xin thỉnh inh khác.” Thất Nhàn vừa nói vừa lên ngựa đi.
“Không nên.” Nam hài chợt đánh tới, ôm lấy chân trái của Thất Nhàn, “Tỷ tỷ, ngươi không nên bỏ lại ta.”
Tỷ tỷ? Thất Nhàn không khỏi co quắp cái trán lại. Mới vừa rồi không phải bảo mình làm hộ vệ cho hắn sao? Chỉ trong chốc lát, lại biến thành tỷ tỷ rồi? Tâm cao khí ngạo lúc trước đều đi nơi nào?
“Ta không phải là tỷ tỷ của ngươi.” Thất Nhàn nhếch miệng. Cái chuyện khó hiểu như thế, đệ đệ này kiên quyết không thể thu.
“Ngươi đã cứu ta, chính là tỷ tỷ ta!” Nam hài kiên trì nói, hai cánh tay càng thêm vững vàng ôm lấy.
“Ta không nghĩ cứu ngươi.” Thất Nhàn tiếp tục nhếch miệng. Nói ra lời thật vừa rồi vẫn muốn nói cho hắn biết, “Buông ra!”
“Không buông!” Nam hài gắt gao ôm lấy.
“Buông ra!”
“Không!”
Thất Nhàn hận đến cắn răng, đây rốt cuộc là con cái nhà ai, bướng bỉnh giống như bò, bám người dai như chó. (-_-‘’)
.——————————-
Trong tửu lâu, tiếng người ồn ào, đây là khoảng thời gian các loại nhân vật khắp nơi tụ tập.
Một góc gần cửa sổ, một thiếu nữ áo tơ trắng ngồi cùng một thiếu niên áo đen, trang phục hai người lộ ra vẻ đặc biệt không phối hợp, trở thành một điểm khác biệt trong tửu lâu, khiến ọi người ghé mắt.
Thiếu niên nhìn về thiếu nữ, đáy mắt có chút nhụt nhã.
“Tiểu Hắc Quy, tại sao nhìn ta như vậy? Không nên mê luyến ta, ta đối với tiểu hài tử không có hứng thú.” Thất Nhàn nhàn nhã nói. Đứa nhỏ này tự xưng Thác Bạt Quy, Thất Nhàn liền đùa hắn, gọi hắn là Tiểu Hắc Quy.
“Ta tên là Thác Bạt Quy!” Thiếu niên đầu đầy hắc tuyến, đã có chút nghiến răng nghiến lợi. Nguyên tưởng rằng nữ nhân này có thể một mình đánh bại ba người truy kích, hẳn là rất cường hãn, lúc này mới muốn sống muốn chết theo sát nàng, hy vọng có thể nhận được sự che chở của nàng. Trải qua một ngày chung đụng, hắn coi như là hiểu được chút chút, nữ nhân này chính là không có bộ dạng đại nhân, vẫn gọi Tiểu Hắc Quy, Tiểu Hắc Quy không ngừng.
Từ nhỏ đến lớn, có ai dám đối với hắn càn rỡ kêu to gọi nhỏ như thế, cũng chỉ có nữ nhân vô lương trước mắt này thôi. Rõ ràng so với hắn không có lớn hơn bao nhiêu, lại hết lần này tới lần khác bày ra một bộ dạng đại tỷ. Mặc dù mình gọi nàng là tỷ tỷ, nhưng cũng là giả bộ đáng thương, kêu gọi sự đồng tình mà bất đắc dĩ làm thôi. Nữ nhân này thật đúng là tưởng thật đi!
Huống chi thủ đoạn của nữ nhân này thật sự là làm người ta đáng xấu hổ!
“Ngươi lại trộm tiền?” Thác Bạt Quy không thể nhịn được nữa, chất vấn lên.
Thất Nhàn kỳ quái nhìn hắn: “Mượn mà thôi. Làm sao, có vấn đề sao?” Nàng tương đối hối hận, lúc rời đi Chiến gia không có thuận tiện lấy một ít vàng cùng mang đi, hại nàng hiện tại trôi qua túng quẫn như thế.
“Không hỏi tự mượn là trộm, quân tử sở bất sỉ.” Thác Bạt Quy nhìn về phía Thất nhàn, nghiêm túc nói.
Thất Nhàn híp mắt nhìn, tiểu tử này, không phải là nhi tử của tên ngốc Lâm Duẫn Chi đó chứ, làm sao cùng tên ngốc đó một giọng, một tánh tình thế.
Thất Nhàn bưng chén cơm trước mặt Thác Bạt Quy qua, thả vào chỗ mình vừa nói: “Ta không phải là quân tử, ta muốn ăn cơm. Nếu Tiểu Hắc Quy ngươi thanh cao như thế, bữa cơm này thật có thể tiết kiệm được rồi. Ta trước thay tên khất cái bên ngoài cám ơn ngươi, cho bọn hắn giữ nhiều thức ăn còn nguyên vẹn như vậy.” Cắt, tiểu hài tử này dám nói với nàng vấn đề lương tâm cùng xấu hổ, có thể sinh tồn mới là chân lý.
Vừa nói, Thất Nhàn vừa cầm lấy chiếc đũa, tự mình ăn lấy, vô cùng hoan khoái, còn thỉnh thoảng chép chép miệng một chút, cố ý làm cho Thác Bạt Quy đối diện nhìn mà thèm.
Thác Bạt Quy tức giận trừng mắt nhìn Thất Nhàn, người này thật không biết ngượng ngùng sao? Nhất thời, hiện tại lại bị thức ăn hấp dẫn khó ngăn cản không nổi, hắn đã ba ngày không có một bữa ăn tử tế rồi. Trên đường chạy trốn, hơn phân nửa thời gian cũng chỉ có chút ít quả dại lót dạ. Lúc này nhìn Thất Nhàn ăn được nhẹ nhàng vui vẻ như thế, càng cảm thấy bụng đói kêu vang.
Chỉ nghe “cô lỗ” một tiếng, bụng Thác Bạt Quy không nên thân mà vang lên. Trong lúc nhất thời mặt đỏ không dứt.
Thất Nhàn buồn cười ngẩng lên. Đứa nhỏ này, thân thể so sánh với lời nói thành thực hơn. Thuận tay đẩy chén cơm hướng Thác Bạt Quy đi qua.
Thác Bạt Quy liếc nhìn nàng một cái: “Thời kì phi thường phi thường đạo.” Vừa nói nâng chén cơm lên, một ngụm lớn ăn rồi.
Thất Nhàn mỉm cười, thời kì phi thường phi thường đạo? Đứa nhỏ này, thật là có thể tìm lý do tốt thuyết phục bản thân nha.
“Đại gia, xin thương xót sao, thương hại, thương hại lão bà tử.” Một thanh âm khàn khàn truyền đến. Thất Nhàn chuyển mắt, một lão nhân tay cầm quải trượng, xiêm y lam lũ, tóc rối bù, nâng cái bát không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, đi tập tễnh tới từng bàn một xin tiền.
Tiểu nhị vội vàng tiến lên, oanh oanh xua đuổi, sợ lão bà tử này ảnh hưởng tới thực khách trong điếm.
Thất Nhàn tiếp tục cúi đầu ăn cơm, bất kể.
Một cái xô đẩy làm lão bà tử hướng tới cái bàn hai người Thất Nhàn ngã tới.
Thác Bạt Quy cau mày, để bát đũa xuống, tiến lên mấy bước, đở lão bà tử: “Lão nhân gia, không có sao chứ.”
Thất Nhàn liếc nhìn hắn một cái, cười thầm, tiểu tử này hảo tâm là hảo tâm, nhưng hắn không biết bình thường hảo tâm cũng sẽ bị lòng lang dạ thú nuốt sao? Nhỏ như vậy lại còn có thể sống sót trong lúc bị truy kích, thật đúng là kỳ tích.
Lão bà tử bám chặt cánh tay Thác Bạt Quy, há miệng run rẩy đứng lên, thanh âm run rẩy, làm như hết sức e ngại: “Cám ơn Tiểu công tử. . . . . .”
Thác Bạt Quy đang muốn trả lời, lại thấy hàn quang chợt lóe, trong tay lão bà tử ẩn giấu một ngân châm, hướng Thác Bạt Quy bay ra.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một chiếc đũa cấp tốc bay tới, xuyên thấu qua cổ tay lão bà tử. Ngân châm trong nháy mắt lệch hướng phương, rơi xuống cách Thác Bạt Quy không xa.
Lão bà tử kêu đau một tiếng, che cánh tay, liên tục lui về phía sau.
Thác Bạt Quy ngây người.
Thất Nhàn cười khẽ: “Tiểu Hắc Quy, đây là dạy ngươi một cái đạo lý, nhàn sự đừng quản.” Nàng làm sao sẽ nhìn không ra băng hàn trong đáy mắt lão bà tử kia.
Trong lúc nhất thời, tửu lâu đại loạn. Cảnh tượng nhuốm máu tanh như thế có thể nào khiến người bình thường không kinh hãi? Tiếng thét chói tai, thanh âm chạy loạn đụng nhau, mau hỏng.
“Cô nương hảo công phu.” Một thanh âm âm trầm vang lên.
Thất Nhàn giương mắt, lại thấy một nam nhân quần áo đen từ chỗ tối đi ra, lỗ mũi mỏ ưng, mắt tam giác, nhìn thấy liền làm cho người ta chán ghét. Hơn nữa trên cổ tay đeo một chuỗi linh đang, lại càng khiến Thất Nhàn thêm nhăn mày. Loại chuông này là trang sức của tiểu cô nương a, bị nam nhân này đeo tại cổ tay, thật muốn bao nhiêu buồn nôn liền có bấy nhiêu.
Đứng phía sau hắc y nam tử là mười mấy nam nhân mang mũ che, loại trang phục này lúc gặp Thác Bạt Quy, nàng đã nhìn qua.
Nam nhân mắt ưng chuyển hướng Thác Bạt Quy: “Công tử, biệt lai vô dạng (đã lâu không gặp)?”
Thác Bạt Quy làm như phẫn hận lại xen lẫn hoảng sợ, hướng phía sau Thất Nhàn né tránh.
Thất Nhàn cau mày, có thể đem Thác Bạt Quy hù dọa thành như vậy, đoán chừng nam nhân này không đơn giản.
“Cô nương bảo vệ hắn sao?” Nam nhân tiếp tục trầm giọng hỏi.
“Không có.” Thất Nhàn rất sảng khoái trả lời.
Thác Bạt Quy ở phía sau nghe vậy chăm chăm nhìn thẳng cái ót Thất Nhàn. Nữ nhân này, thật là không đủ nghĩa khí. Có thể khiến cho người ta muốn một ngụm cắn chết.
“Ngươi nghĩ đem hắn giết, nấu thế nào cũng được, bất quá…” Thất Nhàn lại tăng thêm ngữ khí, “Mời đến địa phương ta không nhìn thấy, lặng lẽ tiến hành. Dù sao hiện tại ta coi như là người giám hộ đứa nhỏ này, vốn không tiện trơ mắt nhìn mặc cho các ngươi xử lý.”
Mặc dù rất không muốn chọc vào phiền toái, nhưng nam nhân trước mắt này quá âm tà, nhìn rất không thoải mái, Thất Nhàn không nhịn được mà muốn nghịch ý hắn.
“Ha hả.” Nam nhân kia lại khẽ nở nụ cười, gương mặt càng cực kỳ giống rắn, âm hiểm làm cho người ta phát rét, “Cô nương nên suy nghĩ bảo vệ mình thật tốt trước đã.” Vừa nói giơ lên cổ tay.
Trong nội tâm Thất Nhàn đột nhiên dâng lên dự cảm bất tường. Cảm giác như vậy cực kỳ giống tình cảnh ngày đó cùng Huyết Vô Y đối trận.
Nam nhân vung khẽ tay, linh đang ở cổ tay nhẹ nhàng va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy, cũng rất dễ nghe.
Thất Nhàn chưa kịp buồn bực, đột nhiên cảm giác cả người một trận vô lực.
“Như thế nào?” Thanh âm nam nhân như cũ âm trầm , “Như thế, cô nương thật cho là còn có thể bảo vệ người?” Làm như đắc ý không dứt.
Thất Nhàn đở lấy cái bàn, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng. Khó trách nhìn nam nhân này rất đáng ghét, thì ra là vừa bắt đầu đã bị hắn tính toán. Nhiệm vụ của lão bà tử kia thật ra không phải muốn đánh chết Thác Bạt Quy, đoán chừng chính là hướng nàng ám toán. Nhưng nàng nghĩ mãi mà không rõ chính là từ lúc lão bà tử đáng chết kia ra tay, nàng không có buông lỏng cảnh giác, làm sao có thể trúng ám toán?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]