Chương trước
Chương sau
Editor: Thu Hồng
Lâm Duẫn Chi theo ánh mắt Thất Nhàn nhìn lại, trong nháy mắt hắn như phát đại hỏa. Nam nhân này, làm sao đến nơi đây nữa rồi?
Hắn lập tức ngăn trở Thất nhàn, trong lòng tự nhủ không thể để người này lại thương tổn nàng thêm chút nào nữa.
Chiến Sanh Ca vừa động, bạch y bay bay, hướng về phía Thất Nhàn cùng Lâm Duẫn Chi đi tới. Thất Nhàn nhướng mày, chẳng lẽ nam nhân này muốn mở sát giới?
Chiến Sanh Ca lướt qua hai người bọn họ, hướng trong miếu thẳng tắp đi tới, xem hai người giống như là không khí.
Thất Nhàn nghi ngờ nhìn lại, đây không giống tác phong của hắn a?
Một lát sau, Chiến Sanh Ca lại đi ra, từ từ bước về phía Thất nhàn.
“Ngươi muốn làm gì?” Lâm Duẫn Chi cảnh giác nói, ngăn trở đường đi của hắn.
Chiến Sanh Ca đứng lại, nhàn nhạt quét mắt một vòng, như cũ phun ra một đan âm tiết: “Cút!” Ý tứ đe dọa hàm xúc mười phần.
Lâm Duẫn Chi lúc này sao có thể tùy tiện bị đuổi đi, vốn đối với chuyện đêm trước đã hối tiếc không dứt, bây giờ lại càng giống gà mẹ bảo vệ gà con, nhất quyết bảo vệ Thất Nhàn an toàn.
“Cút!” Chiến Sanh Ca tiếp tục nhả ra một chữ.
Lâm Duẫn Chi vẫn như cũ không bị lay chuyển.
Bốn mắt chạm nhau, tựa hồ còn có thể nghe được thanh âm tia lửa bắn ra bốn phía trong không khí.
Hài hòa, chân chính hài hòa. Nào có người nam nhân nào khác có thể nhìn nhau lâu như vậy.
Môi Thất Nhàn kéo kéo, xoay người, nhấc chân đi. Đánh đi, trước hết để cho nàng đi rồi bọn họ hãy đánh.
Thừa dịp Lâm Duẫn Chi nhìn mình, Chiến Sanh Ca lắc mình một cái đến trước mặt Thất Nhàn, kéo lấy cánh tay nàng.
“Làm cái gì?” Thất Nhàn cau mày, giương mắt.
Chiến Sanh Ca vung tay, giũ ra tấm mộc bài bị lụa đỏ buộc lại. Một cái bung ra, chỉ thấy trên một khối là danh tự Sanh Ca, một cái khác lại viết Thất Nhàn.
Thất Nhàn không khỏi nổi lên chút hắc tuyến, nam nhân này nhìn thế nào cũng không giống như là người có thể làm chuyện nhi nữ tình trường a.
Lâm Duẫn Chi cũng là nhất thời kinh ngạc không thôi, nện bước đi ra ngoài rồi dừng lại ngay chỗ xung yếu.
“Ngươi tin cái này?” Thất Nhàn không thể tin.
“Không.” Chiến Sanh Ca nhìn nàng một chút lại mở miệng nói, “Ta không tin.”
Thất Nhàn run run, đây mới là Chiến Sanh Ca bình thường a.
“Chỉ cần ngươi tin, ta đây sẽ tin.” Chiến Sanh Ca lại nói.
Thất Nhàn im lặng tự hỏi trời cao. (TT: ta cũng thế ^_^)
Chiến Sanh Ca quay đầu lại, đem hai khối mộc bài có viết tên hai người hướng phía cành cây cổ thụ cao cao ném đi.
Mộc bài bay lên, bỗng dưng có một trận gió thổi qua, đánh vạt đi bản bài vốn nên hạ xuống đúng phương hướng cành cây.
“Bộp ” một tiếng, mộc bài hung hăng rơi xuống mặt đất cách đó không xa.
Trong lúc nhất thời, mấy người nhìn tấm thẻ bài rơi xuống không nói nên lời.
Thất Nhàn bỉu môi: “Nhìn thấy không? Nguyệt lão đều cảm thấy ta với ngươi không phải là người một nhà.”
Chiến Sanh Ca không để ý, đi tới, đem thẻ bài nhặt lên, lại nhìn lên đỉnh chóp cây đại thụ. Đột nhiên xoay người bay đi tới.
“Dùng kinh công mưu lợi chắc chắn là không nhận được sự chúc phúc.” Thất Nhàn lành lạnh đứng tại chỗ nói.
Chiến Sanh Ca cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, chỉ nghe “Rắc” một tiếng giòn vang lên, một nhánh cây bị bẻ gãy, rủ xuống.
Trong nội tâm Thất Nhàn buồn bực không thôi, nam nhân này muốn bắt nạt cây này sao? Có phải là quá trẻ con hay không chứ?
Lại thấy Chiến Sanh Ca đem cành cây hung hăng giật xuống, hướng mặt đất dưới chân đâm xuống, lại đem mộc bài nhẹ nhàng đặt ở trên: “Tốt rồi.”
Khóe miệng Thất Nhàn không nhịn được mà run lên, người này suy nghĩ quả nhiên không theo lẽ thường, chỉ có hắn mới có thể nghĩ ra cách như vậy. Dù sao mộc bài chỉ cần treo lên cây này là được chúc phúc, nên hắn liền đem nhánh cây bẻ —— thật là người đủ cố chấp.
Thất Nhàn mặc kệ hắn, thật không thể cùng nam nhân này nói lý lẽ.
“Hứa nguyện.” Chiến Sanh Ca nhìn về phía Thất nhàn, nói.
Sắc mặt quái dị, Thất Nhàn nhìn hắn, hai người bọn họ vô luận là ai cũng sẽ không giống thiện nam tín nữ, sao lại làm ra chuyện như vậy. Huống chi hai người bọn họ cùng nhau hướng Nguyệt lão khấn cầu. Đó là một chuyện gì a?
“Ta sợ Nguyệt lão nghe được nguyện vọng của chúng ta, lại không biết làm như thế nào cho phải.” Thất Nhàn trêu chọc nói.
“Tại sao?” Chiến Sanh Ca hỏi.
“Hai người tâm ý không tương thông, ngươi nói Nguyệt lão nên làm như thế nào cho phải.” Thất Nhàn cười khẽ.
“Vì sao không tương thông?” Chiến Sanh Ca tiếp tục truy vấn Thất nhàn.
“Ngươi sẽ vì ta cầu mà làm một phu lang cả đời nhất thế một đôi sao?” Thất Nhàn câu khởi khóe miệng, đi đến gần giễu cợt.
Chiến Sanh Ca thật sâu liếc nhìn nàng một cái, đảo mắt nhìn về cành cây cắm trên mặt đất, trầm giọng nói: “Ta đối với Nguyệt lão nói, ta có đủ tư cách để làm vị phu lang kia.”
Trong nội tâm Thất Nhàn nhất thời không biết là nên giận, hay nên cười, nam nhân này sao có thể tự đại, cố chấp đến loại trình độ này. Tư cách? Lời nói dối này so sánh với lời bốc phét còn không đáng tin hơn!
Gió nổi lên, thẻ mộc bài treo mãn đầu cành tiếp tục tấu hoan khúc, thậm chí ngay cả nhánh cây cắm trên mặt đất kia cũng nhẹ nhàng đung đưa. Mặc dù thanh âm không thể so sánh cùng cây kia, nhưng rốt cuộc cũng tấu ra một thanh khúc nhẹ nhàng vui tươi.
Dưới tàng cây, hai thân ảnh bạch y, nữ tử thanh tân, nam tử cường tráng. Bạch y nhẹ nhàng, quét lá rụng trên mặt đất.
Cách đó không xa, Lâm Duẫn Chi nhìn nhìn hai người, lại nhìn nhìn mộc bài trong tay, một mặt viết tên mình, mặt khác trống không chưa viết gì cả, yên lặng lui xuống.
——————————————————————————————————————-
Trên quan đạo, một nữ tử áo tơ trắng cỡi ngựa đi chậm rãi, trên mặt thần thanh khí sảng —— chính là Thất Nhàn từ Doanh Thành chạy đi.
Không nghĩ tới trong Doanh Thành nho nhỏ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Lôi Phong quân, Dực Vương, Chiến Sanh Ca, mỗi cái đều là chuyện phiền toái đến khó giải quyết.
Nếu trốn không được, nàng chạy còn không được sao?
Nàng không muốn chọc vào phiền toái, như vậy chạy đi luôn là thượng sách. Làm thủ lĩnh danh nghĩa của Lôi Phong quân cũng không khác gì bị Dực Vương xảo trá kia nghiền ép.
Về phần Chiến Sanh Ca, nàng lại càng thêm không có ý kiến gì. Chuyện không thực tế, nàng chưa bao giờ làm.
Nàng tiếp tục đi theo cuộc sống của nàng, chỉ hy vọng từ nay không cần gặp lại cũng không nên lui tới.
Đang trong lúc Thất Nhàn thích ý, đột nhiên, từ bên đường vọt ra một nam hài người đầy vết máu, hù dọa con ngựa Thất Nhàn đang cưỡi.
Ngựa nhỏ hí dài giơ lên vó trước.
Thất Nhàn an ổn con ngựa lại, giương mắt nhìn, trông thấy đáy mắt nam hài là không thiện ý cùng hận ý.
Nhìn lại hắn, bộ dạng đại khái mười ba mười bốn tuổi, một thân lam lũ, đất đen cùng máu tươi đem dung mạo thật che đi, nhưng từ y phục rách nát kia có thể đoán, tuyệt đối đây không phải là hài tử nhà người bình thường.
Thất Nhàn nhếch miệng, nàng không nhìn thấy, nàng cái gì cũng không nhìn thấy. Đây tuyệt đối lại là một phiền toái lớn trong đại phiền toái. Trực giác nói cho nàng biết, cùng nam hài này nhấc lên quan hệ tuyệt đối không có chuyện tốt.
Lập tức, quyết định liều mạng. Mắt nhìn thẳng làm như không thấy nam hài, Thất Nhàn tiếp tục cỡi ngựa đi rong về phía trước.
Đột nhiên, sát khí từ phía sau lưng xuyên lạnh thấu xương mà đến.
“Công tử, ngươi nên biết điều một chút đi trở về, dè dặt da thịt chịu khổ.” Thất Nhàn chỉ nghe sau lưng có tiếng khàn khàn như thế.
Không quay đầu lại, chuyện không liên quan đến nàng. Nàng là người điếc, nàng là người mù.
“Các ngươi là hạng người lang tâm cẩu phế, cũng xứng nói chuyện với ta? !” Thanh âm nam hài tuy có vẻ hơi non nớt cũng đầy cao ngạo.
Có nên nhanh chóng giục ngựa đi về phía trước hay không? Nhưng hiện tại nếu nàng cử động quá lớn có thể kích thích đến đám người phía sau kia hay không. Thất Nhàn cúi đầu tự đánh giá.
“Hừ, công tử, là ngươi không khuất phục đó? Vậy không nên trách bọn thuộc hạ không khách khí!” Thanh âm khàn khàn hừ lạnh.
Nên chạy sao? Thất Nhàn run run. Sát khí nơi này càng lúc càng dày đặc. Giết người là có thể, nhưng xin đợi nàng rời đi rồi hãy giết người tiếp.
Đang muốn vung roi, thì lại nghe phía sau truyền đến tiếng la cấp bách của nam hài: “Tỷ tỷ!” Thanh âm hướng về phía nàng mà đến.
Thất Nhàn giương mắt, xác định trước mắt không có bất kỳ nữ tử nào khác. Nhưng ngay sau đó da mặt rút rút, hài tử đáng ghét này là của nhà ai nha, khắp nơi nhận thân thích loạn, không biết sẽ mang đến khốn nhiễu cho người khác sao?
Quả nhiên, sát khí hướng Thất Nhàn di động tới.
“Đứng lại!” Tiếng quát khẽ truyền đến.
Khóe mắt Thất Nhàn nhảy nhót, gọi nàng dừng nàng phải ngừng sao, vậy chẳng phải là quá thật mất mặt rồi? Tiếp tục hướng phía trước đung đưa đi tới.
Chỉ nghe sau tai truyền đến “Vù vù” mấy tiếng tựa như gió bị xé rách, Thất Nhàn không có đảo mắt lại nhìn, roi ngựa đưa về phía sau vung lên, ba chi ám tiễn lập tức chuyển hướng bay về phía đại thụ bên đường, đâm thật sâu vào.
Thất Nhàn thở dài, tại sao chuyện phiền toái gì cũng khiến nàng gặp được? Vừa rời đi hang hổ, làm sao lại tiến vào hang sói rồi?
“Thở dài” một tiếng, Thất Nhàn dừng lại, quay đầu: “Có chuyện gì sao?”
Đập vào mắt chính là ba nam nhân đầu đội mũ che, không nhìn thấy diện mạo, lúc này đang âm tàn nhìn thẳng Thất nhàn. Cầm đầu chính là nam nhân có thanh âm khàn khàn: “Ngươi biết công tử nhà chúng ta?”
Thất Nhàn liếc một cái về phía nam hài, hắn đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì: “Không nhận biết.” Nàng nói lời thật. Nàng làm sao biết tiểu quỷ này phiền toái như vậy.
“Hừ, ngươi không thừa nhận cũng vô dụng. Coi như ngươi xui xẻo, hôm nay ngươi tất phải đi gặp Diêm vương.” Thanh âm khàn khàn hừ lạnh.
Khóe miệng Thất Nhàn co quắp rồi rút ra. Lại một lần nữa xác định, đầu năm nay, chính là lời thật không ai tin. Nếu xác định bọn họ là người quen, tại sao còn hỏi nàng?
“Diêm vương?” Thất Nhàn cười khẽ, “Gặp lại lão bằng hữu… Này không được, ta lại bị hắn đá trở lại thôi.” Nàng nói đây là lời nói thật. Nếu không phải Diêm vương không thu, nàng sao lại trọng sinh ở nơi này?
Quả nhiên, thanh âm khàn khàn kia lại vang lên: “Tiểu nha đầu này thật là cuồng vọng! Vậy thì đến địa phủ, đi theo Diêm vương lôi kéo tình cảm đi.”
Vừa nói, tay cầm vuốt ưng, vọt lên.
Thất Nhàn cảm thấy thật sự bất đắc dĩ, thật muốn đánh sao? Này cũng không phải là nàng chọc tai họa, nàng là vì ai mà đánh a.
Vừa ai oán , Thất Nhàn vừa tung người lập tức nhảy xuống, tránh được móng vuốt đánh tới.
Thất Nhàn tay cầm roi ngựa, vung lên đánh thật mạnh về phía nam nhân, nam nhân kia tránh không kịp, đầu bị đánh trúng tạo thành vết máu thật dài.
Còn dư lại hai nam nhân mang mũ che liếc mắt nhìn nhau, phi thân, gia nhập chiến cuộc.
Thất Nhàn quay lại, còn đang suy nghĩ nàng rốt cuộc là vì ai mà đánh.
Ánh mắt liếc qua, thấy trên người nam hài kia đầy máu đen đang dọc theo quan đạo từ từ di động. Tới bên cạnh Xích mã của Thất Nhàn, hắn nhanh chóng sải bước, vỗ ngựa định rời đi.
Thất Nhàn đầu đầy hắc tuyến. Đây rốt cuộc là con cái nhà ai, làm nàng gặp phiền toái, còn muốn trộm ngựa của nàng, chẳng lẽ bộ dạng của mình dễ hiếp đáp lắm sao?
Trong nháy mắt trên tay tăng thêm lực, không hề do dự, đem tất cả oán khí đều dồn vào đối phó ba nam nhân kia. Tại điểm yếu hại, công kích toàn lực.
Trong nháy mắt trên quan đạo tăng thêm ba cái xác chết không nhắm mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.