Ngay lúc tay Tiêu Vũ vừa chạm vào mảnh giấy, thì Tiêu Vũ cũng ngã sầm xuống đất
Cam Dung chấn kinh
Cam Lộ không nói gì, nhìn Cam Dung
- Nhập môn khảo thí, đâu bao giờ đơn giản, đệ đi trước đi
Cam Dung gật đầu
- Đệ đi trước, tỷ hãy cẩn thận
Cam Lộ thờ ơ, đưa cho hắn một viên kẹo rồi nói
- Nhiều lời, không chết được đâu mà lo
Cam Dung câm nín, bóc kẹo ra cho vào miệng, vẫy tay
- Đệ đi trước
Rồi từ từ đi đến chỗ tảng đá
Bóng đen hiện ra, nhìn về phía Cam Dung, cười cười
- Thật là một hài tử đáng yêu
- Lo chuyện bao đồng, chết sớm có ngày
Cam Lộ nhàn nhạt nói
- Đại nữ vương à đại nữ vương, khuyến khích thằng bé 1 chút coi, thật vô cảm
- Nếu nó không qua được ải này, thì nó không phải ta nuôi
Bóng đen hì hì, nhìn chiếc ô trên tay Cam Lộ
- Ô đẹp đấy
Cam Lộ nhìn y, xòa ô ra
- Nếu được thì, sau này, thứ này cho ngươi đấy
Bóng đen im lặng rồi cười
- Hảo... nhất ngôn cửu đỉnh
Cam Lộ mỉm cười, đi về phía bức tượng, cầm 1 mảnh giấy lên, rồi lại ung dung ngồi xuống ngậm kẹo
- Ngọt thật《Cam Dung Mộng Cảnh》
Cam Dung khẽ mở mắt ra
Khắp nơi đều là bóng đêm vô tận
Hắn muốn tìm đường ra, lại phát hiện
Nơi này, vốn không có đường
Một tia sáng chợt hiện lên
Cam Dung quay đầu, lại hoảng hốt đến mức quỳ rạp xuống
Hồng y nữ tử một tay cầm kiếm, dồn nam nhân kia đến đường cùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh/130238/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.