”Không để đến mai được. Chả mấy khi Lâm có sức tăng ca, hay là có hứng tăng ca như này đâu. Với cả đã dùng được máy phút nào hả sếp, vừa ngồi vào một cái chưa gì đã bị đẩy ra luôn đây này."
Sếp lớn đã có lời, Trọng Lâm cũng chẳng ngại gì mà không mở miệng tố khổ ngay. Ý tứ trách cứ mặc dù không thể hiện ra nhưng Dương Khoa vẫn thừa hiểu có sự rắc rối này là tại mình, thế nên nghe xong chàng thanh niên chỉ còn biết cười trừ: "Được được, chuyện đâu còn có đó anh Lâm cứ bình tĩnh. Lại đằng kia ngồi đi, tranh thủ nghỉ ngơi thư giãn anh em mình trò chuyện một tý. Mà giờ không còn ai ở đây nữa anh Lâm đừng gọi em là sếp. Nghe nó xa cách quá, mất hết tình nghĩa anh em bấy lâu."
"... Cũng được."
Bị thuyết phục trong một nốt nhạc, Trọng Lâm tạm đóng lại cỗ máy VR bên cạnh mình rồi tiến đến góc làm việc của một người đồng nghiệp nào đó kéo ghế ngồi xuống hết sức tự nhiên. Về phần chàng thanh niên thiên tài thì, sau khi chạy tới góc phòng lục lọi đối phương nhanh chóng ôm trở về một mớ đồ ăn vặt cùng thức uống. Bữa tiệc nhỏ chốn công sở cứ thế hình thành nên, mời mọc nhau xong Trọng Lâm không khách sáo vớ ngay lấy một gói bánh quy xé vỏ nhấm nháp. Thể chất không đảm bảo chứ gì, chuyện vặt xem ông đây nạp năng lượng này cỗ máy VR quan liêu!
"Chắc anh Lâm định dùng máy để mô phỏng chuyển động nhân vật trò "Run"?" Ngồi bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-tu-do-min-bat-dau/400368/chuong-640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.