Nhất
Từ sau khi Tu Trạch Vũ ‘Ân hừ’, vẫn luôn duy trì trầm mặc không nói lời nào, gã nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng muốn ngủ, đột nhiên… Gã phát hiện thân thể có chút không thích hợp.
Mà lúc này, Tu Diệp Vân muốn trở mình, ngủ thoải mái một chút, nhưng lại không động thân nổi, vì thế, hắn lại lật một lần, vẫn không nhúc nhích. Hắn cảm thấy khí lực của mình như là bị rút cạn, thân thể… mềm nhũn, thậm chí có chút run rẩy. Tu Diệp Vân hắng giọng một cái, “Này… Tu Trạch Vũ, ngươi có cảm thẩy không còn khí lực không?”
“Không…”
“Này, ta nói, không phải là ả Lâm Na kia gạt chúng ta chứ, ta sao lại đột nhiên không cách nào cử động được?” Cảm giác này giống như bị điểm huyệt vậy, muốn động lại không thể động, đừng nói là có bao nhiêu khó chịu, hay là, đây là dấu hiệu Hoán hồn thủy phát tác?
“Ân… Ha…”
“Ngươi nói lầm bầm cái gì vậy?” Tu Diệp Vân quát, “Có thể động thì động cho ta xem, để ta biết không phải mình ta có vấn đề!”
“Ân… Ngô… Ngươi… Ngươi…” Tu Trạch Vũ lầm bầm không chịu xoay người, qua một lát, gã phảng phất như hạ quyết tâm, đột nhiên xoay người, sau đó nằm thẳng, “Thân thể của ngươi lại có thể… Đột nhiên… lên!” Tu Trạch Vũ chỉ vào nửa dưới nói, ‘thứ gì đó’ vốn thuộc về Tu Diệp Vân đang hưng phấn mà dựng lên.
Bởi không thể động, Tu Diệp Vân chỉ có thể nghi hoặc dùng dư quang liếc mắt theo ngón tay Tu Trạch Vũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-trong-sach/2779160/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.