Sau sự kiện ‘hôn môi’, Lãnh Quân Bạch thực tự giác không đề cập lại, không phải quên, mà là… Y muốn toàn tâm toàn ý làm một hảo hữu của Tu Diệp Vân, khi tình cảm của mình vẫn còn rất mông lung, không cần vì chuyện xấu hổ này khiến Tu Diệp Vân xa lánh mình, ít nhất… Đợi mình xác định rõ phần tình cảm này… rốt cuộc đạt đến trình độ nào. Nếu quả thật là yêu, vậy… mình có thể vì Tu Diệp Vân buông tha hết thảy.
Có điều… Lãnh Quân Bạch ngẩng đầu, nhìn Tu Diệp Vân đang lẩm nhẩm ma pháp, vì cái gì cảm thấy hắn tuyệt không phiền não? Quả nhiên… Chỉ có mình mình để ý nụ hôn ấy, nghĩ đến đây, Lãnh Quân Bạch không khỏi thở dài, “Ai…”
“Làm sao vậy?” Nghe thấy Lãnh Quân Bạch thở dài, Tu Diệp Vân không khỏi hỏi. Thế nào lại cảm thấy… Người trước mắt có điểm bi thương?
“Ha ha… Không thế nào cả…” Lãnh Quân Bạch cười gượng vài tiếng, sau đó cầm lấy một quyển sách. Quyển sách này tên là 《Vĩnh viễn không thể nói》. Sáng sớm hôm nay, Lãnh Quân Bạch đã tới Đồ Thư Quán, vừa lúc có một đệ tử đến trả quyển sách này, vì thế Lãnh Quân Bạch tiện liếc qua một cái. Kết quả, mới nhìn vài dòng y liền có cảm giác mình cần đọc cuốn sách này.
‘Bằng hữu của ta, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết ta yêu ngươi bao nhiêu, phần tình cảm nàydo nhớ nhung mỗi ngày mỗi đêm tích thành, vĩnh viễn không thể tiêu tán. Hiện giờ, ta yêu ngươi đã muốn không thể khống chế, thế nhưng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-trong-sach/2779132/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.