Chương trước
Chương sau
“ Đan Na.” Huỳnh Hoa nhìn dáng vẻ thích thú khi ăn mấy món bánh điểm tâm của Đan Na, nàng đưa một chiếc khăn tay qua lại nói: “ Muội thật chẳng khác nào lúc nhỏ cả.”

“ Sao vậy ạ?” Đan Na dùng đôi mắt to tròn không hiểu nhìn khăn tay được đưa qua mà làm lạ hỏi.

Huynh Hoa mỉm cười, nàng đưa ngón tay chỉ chỉ một bên khóe môi của mình nói: “ Là ở đây, muội để dính vụn bánh kìa.”

“ A...” Đan Na hiểu ra mới nhận lấy khăn tay của Huỳnh Hoa tự lau đi vụn bánh, nàng từ bé đã khá thân thiết với tứ công chúa thế nên chuyện như vậy mất mặt cũng không tỏ vẻ xấu hổ nói: “ Cảm ơn Huỳnh Hoa tỷ tỷ.”

“ Nha đầu này.” Huỳnh Hoa vờ nhăn mày nói: “ Ta và muội mới quen sao, mấy chuyện nhỏ như vậy còn cần muội cảm ơn à?”

Nghe Huỳnh Hoa giọng như quở trách lại nhẹ nhàng như vậy, Đan Na lại hé môi cười làm ra bộ dạng biết lỗi. Lúc này bên ngoài lại có cung nữ Sở Lan đi vào, trên tay cô còn bưng một chậu hoa đỗ quyên đang nở.

Sở Lan cúi người hành lễ rồi mới nói: “ Tứ công chúa, có người mang chậu hoa này đưa đến chỗ chúng ta, nói là quà mừng sinh thần của người.”

“ Hoa sao?” Nghe nói mới xoay người nhìn lại, xem chậu hoa đang nở rộ một màu đỏ xinh đẹp như vậy, Huỳnh Hoa suy ngẫm một chút mới mỉm cười nói: “ Ta biết rồi, ngươi trước cứ để ở đó đi.”

“ Vâng ạ.” Sở Lan mang chậu hoa đến đặt ở bục gỗ rồi mới lui đi.

Đan Na bị vẻ đẹp của hoa đỗ quyên làm thu hút ánh mắt, nàng đến ngắm nhìn một chút cũng không dám động tay nói: “ Tặng quà sinh thần cho tỷ cũng không nhận mình là ai, thế nhưng chậu hoa này rất đẹp.”

“ Vậy sao?” Huỳnh Hoa mỉm cười, nàng cũng đi đến ngắm nhìn một chút mới nói: “ Không nói cũng không việc gì, dù sao ta cũng đã đoán ra được là ai tặng đến.”

“ Tỷ đoán ra được sao, là ai vậy?”

Huỳnh Hòa đưa tay nhẹ chạm lên cánh hoa một chút, gương mặt xinh đẹp hiền hòa còn hiện lên một chút cảm giác vui vẻ, hạnh phúc. Nàng lại đưa tay gõ nhẹ lên trán Đan Na rồi trở lại bàn ngồi xuống: “ Không nói cho muội biết.”

“ A.” Đan Na xoa xoa trán mình, nàng cũng chạy lại ngồi trở về vị trí cũ tò mò nhìn Huỳnh Hoa: “ Tỷ có bao giờ giữ bí mật với muội chứ? Người tặng hoa này chắc chắn không phải người bình thường.”

“ Nha đầu này.” Huỳnh Hoa nghe nhận xét của Đan Na mới không kiềm được phì cười nói: “ Theo muội nói thì người thế nào mới không được bình thường chứ?”

“ Thì chính là không giống với người khác, là một kiểu đặc biệt ấy, là… phải nói làm sao đây?” Đan Na suy nghĩ làm sao để giải thích cho rõ ý của mình, nàng lại ngây thơ nói: “ Cũng giống như là hoàng thượng cùng với nhị ca, là một người đặc biệt với đối phương. Người tặng cho tỷ chậu hoa này, ít nhất cũng phải là đặc biệt đối với tỷ.”

Huỳnh Hoa ngạc nhiên đôi chút, nàng lại xoa đầu Đan Na nói: “ Muội như vậy cũng có thể nhận ra, nhưng sau này mới nói cho muội biết có được không?”

“ Khi nào tỷ muốn nói cũng được mà.” Đan Na tươi cười trả lời: “ Không cần biết người đó là ai, nhưng nếu là người đặc biệt của tỷ thì chắc chắn không phải kẻ xấu."

“ Đừng chỉ biết nói ta, muội cũng không thể chỉ cả ngày vây quanh ta và nhị ca của muội. Bản thân cũng không còn nhỏ nữa, phải nên…” Huỳnh Hoa nói đến đây thì chợt ngừng lại, nàng gương mặt tươi cười cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“ Huỳnh Hoa tỷ tỷ?”

“ Đan Na, muội năm nay cũng đã mười một tuổi rồi nhỉ?” Huỳnh Hoa lại nói: “ Nếu cứ tiếp tục như vậy liệu có tốt hay không?”

Đột nhiên lại nghe Huỳnh Hoa nói vậy, Đan Na mỉm cười nói: “ Không sao, muội cũng đã quen như vậy rồi. Dù sao cũng còn có nhị ca cùng tỷ, muội thế nào cũng không cần phải lo lắng.”

“ Cái này…” Huỳnh Hoa xem vẻ vô tư của Đan Na mà thở dài một hơi, nàng lại nói: “ Thật ra hôm nay gọi muội đến cũng phải phải chỉ để ăn điểm tâm thôi đâu, ta vẫn đang cảm thấy rất lo lắng cho muội.”

“ Lo lắng cho muội?” Đan Na lại nói: “ Muội sống tốt lắm, liệu có chuyện gì sao ạ?”

“ Vân Ấn của ta, muội cũng biết rồi.”

Nghe Huỳnh Hoa nói, Đan Na vội gật đầu. Ân Ly quốc với sức mạnh thâu tóm toàn bộ thiên hạ, nắm giữ nguyên do lớn nhất đó chính là nhờ vào Vân Ấn. Sức mạnh này xuất hiện chỉ ở một số người và vào thời gian không nhất định, giống như hoàng đế Đường Kỳ Nguyên sở hữu được sức mạnh vô cùng to lớn từ lúc vừa mới chào đời, chưa từng có ai biết được giới hạn sức mạnh của hắn là đến đâu.

Thế nhưng vẫn sẽ có những người như Huỳnh Hoa, nàng sở hữu Vân Ấn nhưng không hề cường dã như hoàng đế. Huỳnh Hoa có thể cảm nhận được tâm thức trong mỗi con người, cũng có thể điều khiển được sinh trưởng của sinh vật có mức sống không quá lớn tựa như cây cỏ.

Với khả năng điều khiển và sức chịu đựng của Huỳnh Hoa, nếu muốn điều khiển và ảnh hưởng lên cơ thể người giống như hoàng đế, như vậy có thể sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến chính mình, cơ thể có thể sẽ không chịu nổi.

Thế nhưng Huỳnh Hoa còn có một năng lực khác, là cảm nhận về cả những nhận thức về tương lai và quá khứ của bản thân, đây là một sức mạnh riêng biệt mà theo mọi người biết thì hiện tại chỉ nàng mới có.

Huỳnh Hoa lo lắng nói: “ Gần đây ta luôn cảm thấy bất an, tâm trạng còn có sợ hãi về những chuyện sắp xảy ra. Ta cảm nhận được việc này có thể sẽ còn liên quan đến cả muội, thế nên mới gọi muội đến.”

“ Liên quan đến muội sao?”

“ Ta cũng không thể chắc chắn.” Huỳnh Hoa lắc đầu: “ Vì cảm thấy rất mù mờ không rõ nét, quan trọng hơn nữa ta lại còn cảm nhận được cả sức mạnh của một người khác.”

Đan Na ngạc nhiên: “ Ý tỷ nguyên do bất an trong lòng tỷ có thể còn là do một người khác cũng có Vân Ấn sao?”

“ Đúng vậy.” Huỳnh Hoa lại nói: “ Sức mạnh này có một chút tương đồng với ta, có thể liên quan đến tâm thức của con người, thậm chí có khả năng còn mạnh hơn ta tưởng.”

“ Vậy…” Đan Na như nhớ ra mới vội nói: “ Có khi nào là đại tỷ của muội hay không, tỷ ấy hình như cũng có loại sức mạnh như vậy, tuy muội chưa từng nhìn thấy nhưng có từng nghe mẫu thân nói qua.”

“ Ta đã nói là không thể chắc chắn được, không thể khẳng định được gì." Huỳnh Hoa lại nói: " Nhưng dù sao muội cũng phải cẩn thận một chút, xảy ra chuyện gì đều phải nói với nhị ca của muội hoặc là đến tìm ta, có biết không?”

“ Ân, muội biết rồi, tỷ không cần quá lo lắng đâu.”

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Nguyệt Linh Phi ngây ngốc còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, y cứ như người mất hồn từ lúc nghe được ý chỉ của hoàng đế trước mặt toàn bộ trên dưới Nguyệt gia. Y đến lúc bình tĩnh lại rồi mới nhận ra mình không còn ở Nguyệt vương phủ nữa, Linh Phi không biết từ lúc nào đã bị người ôm đến Thái Dương điện, bị ném lên long sàng của hoàng đế.

Linh Phi ngước đầu nhìn nam tử uy nghi đứng trước mặt mình, bên tai lại nghe thấy những lời hắn nói lúc đó không sai sót.

Đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ cũng bối rối, Linh Phi vội vàng xoay lưng lại chống hai tay bò vào trong. Y túm lấy chăn trùm lên che đi gương mặt đỏ bừng của mình, cũng như vậy hy vọng Kỳ Nguyên sẽ bỏ đi một lúc.

Thế nhưng lại không như ý muốn của Linh Phi, bên ngoài nghe thấy giọng nói dường như không mấy hài lòng của hoàng đế: “ Ngươi lại đang muốn giở trò gì?”

“ Không có.” Linh Phi sợ hắn không vui mới lớn tiếng, y thế nhưng vẫn trùm kín chăn mà nói: “ Mặt… mặt của Phi nhi bây giờ rất khó xem, thế nên người đi trước đi, đừng có nhìn.”

Nhìn vật nhỏ quân người và chăn thành một cục bông trên góc giường, lại xem bàn chân của y còn lòi ra ngoài không được che giấu. Kỳ Nguyên túm lấy chân của y kéo lại: “ Nhanh ra đây cho ta.”

“ Khoan… chờ đã, người đừng có kéo.” Linh Phi trong chăn la toán lên, thế nhưng vẫn bị hắn kéo đến ôm cả người và chăn vào trong lòng, y vì vậy càng thêm xấu hổ mà im bặt không nói.

“ Ngươi xấu hổ cái gì?” Kỳ Nguyên trầm giọng: “ Còn không chịu bỏ chăn ra?”

“ Nhưng… Phi nhi lúc này rất…”

“ Ta muốn nhìn thấy nguoi.” Hắn lại nói: “ Phi nhi, nghe lời.”

“ Ân…” Linh Phi vẫn còn chưa biết làm sao thì chăn trùm trên đầu mình cũng bị hắn kéo ra, y vừa nhìn thấy gương mặt thật gần của Kỳ Nguyên thì vội vàng cúi đầu, miệng lắp bắp nói: “ Người… người lúc đó ta còn tưởng… với đại tỷ…”

Kỳ Nguyên khóe môi cong lên ý cười, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vật nhỏ cuộn người trong chiếc chăn hắn đang ôm. Kỳ Nguyên giọng đùa cợt hỏi: “ Ngươi tưởng ta với đại tỷ ngươi thế nào?”

“ Hoàng thượng với đại tỷ…” Hai bàn tay nhỏ chà sát với nhau đến ướt mồ hôi, Linh Phi vẫn cúi đầu như vậy không dám nhìn lên: “ Hai người từ nhỏ đã có hôn ước, lý ra… tỷ ấy phải là hoàng hậu của người.”

“ Phi nhi.” Kỳ Nguyên khẽ gọi: “ Ngươi từ trước đến nay đều nghĩ như vậy sao?”

“ Ta… đương nhiên.” Linh Phi nói: “ Đại tỷ luôn là hôn thê của người, thế nhưng hoàng thượng lại… ta là nam tử… ta…”

“ Vậy Phi nhi, ngươi cho rằng những việc ta làm đối với ngươi từ trước đến nay là gì? Ngươi chưa từng nghĩ qua mà vẫn chấp nhận?”

“ Phi nhi… phi nhi tưởng rằng, người chỉ là hứng thú với ta một chút. Cũng không nghĩ hoàng thượng sẽ…”

“ Một chút?” Hoàng đế lạnh giọng, hắn nghe lời này của Linh Phi thì như bị chọc tức không nhẹ. Kỳ Nguyên xoay người đặt vật nhỏ trong lòng xuống giường, cũng không cho y cử động mà đè xuống cơ thể áp lên người Linh Phi.

Kỳ Nguyên chợt nhìn xem gương mặt đỏ bừng cùng đôi mắt ướt át như sắp khóc của y, hắn đột nhiên lại không thấy khó chịu nữa mà hạ xuống phủ lên đôi môi nhỏ khiến hắn khao khát. Sau khi chiếm một chút lợi ích từ vật nhỏ, Kỳ Nguyên gương mặt vẫn thật gần nhẹ dùng lưỡi liếm trên vành môi mình, tựa như đang thưởng thức vị ngọt vẫn còn lưu lại.

Linh Phi vì hành động này của hắn mà mặt lại đỏ hơn, xem y chẳng khác bị nướng chính đến tận mang tai, y thế nhưng lại nghe giọng hắn trầm thấp vang lên.

“ Phi nhi, ngươi chính là đang ghen có biết không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.