Thời gian trôi đến nửa đêm, cửa mật thất bị người ta gõ, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, cửa bị đẩy mạnh ra.
Đúng lúc ta đang cảnh giác, Tố Cẩn đã đi lên nghênh đón.
Người đến mặc áo giáp đen, trên đao kiếm còn nhuốm m.á.u đỏ, kính cẩn lùi sang một bên.
"Vi Vi, chúng ta đi thôi." Thái hậu nương nương đứng lên, tiện tay chỉnh lại váy áo hơi lộn xộn của mình, nhìn ta, lạnh lùng nói.
Ta không nói nhiều, chỉ lặng lẽ đi theo sau bà.
Dọc đường đi, khắp nơi đều thấy xác người nằm bên đường, m.á.u dưới chân thấm đầy váy áo.
Càng tiến gần đến chính điện, m.á.u trên đất càng nhiều, có thể thấy đã được dọn dẹp qua, xác c.h.ế.t đều bị kéo ra phía quảng trường phía trước.
Trong đám binh sĩ canh gác, ta nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Hà Nhị, thuộc hạ của Nhiếp Hàn Sơn, vốn đang cau có, nhìn thấy ta liền cười ngờ nghệch, để lộ hàm răng to.
Xác c.h.ế.t đầy rẫy, ta không thể cười, chỉ gật đầu ra hiệu.
Nếu hắn ở đây, có phải Nhiếp Hàn Sơn cũng...
Ta đang nghĩ vậy, vô thức đi đến trước đại điện, cửa liền mở tung ra.
Qua cánh cửa, ta nhìn thấy Nhiếp Hàn Sơn với gương mặt lạnh lùng, và Thái tử đang cầm kiếm, m.á.u trên lưỡi kiếm nhỏ giọt xuống nền đất lạnh lẽo.
Dưới chân hắn là xác c.h.ế.t của Thập tam hoàng tử và Hoàng quý phi, mắt vẫn chưa nhắm.
Nhiếp Hàn Sơn nhìn thấy ta, ánh mắt có chút ngạc nhiên, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-nhu-beo-dat-tinh-yeu-tua-bao-to/3729977/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.