Chia tay hơn nửa tháng, đối với hai người mà nói đều là một loại tra tấn.
Tiểu Hải còn tốt, mỗi ngày nàng đều bận rộn thi đấu, việc học còn không thể buông xuống, đôi khi vẫn là thi đấu đoàn thể, từng giây từng phút đều cực kỳ căng thẳng.
Nàng thật sự tưởng niệm A Hàm, cũng không dám gọi điện cho cô, nàng biết với tính cách của A Hàm, nếu khóc trong điện thoại, cô có thể thật sự lập tức đáp máy bay tới đây.
Nàng nhìn ảnh chụp của cô, đặc biệt là thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, cứ ôm nhìn như vậy, nước mắt liền chảy xuống tới.
Nàng còn có thể nhẫn nhịn.
A Hàm thì sao?
Cô xác thực chăm chỉ đi học, tuân thủ hứa hẹn.
Chỉ là cả ngày, đều vẫn duy trì trạng thái của ngày đầu tiên Tiểu Hải đi, rất nhớ nàng.
Tiểu Hải đi ngày hôm sau, nhớ nàng nhớ nàng......
Tiểu Hải đi ngày thứ ba......
Gió thu lạnh lẽo, Nguyễn Y Hàm nhìn những chiếc lá rụng đầy ngoài cửa sổ, kẹp bút vào cánh mũi, nhẹ nhàng thở dài như một nhà thơ.
Khương Trăn Nguyệt cùng Uông Uông hai mắt nhìn nhau, lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Không phải, lại tới nữa chứ?
Nguyễn Y Hàm một tay chỉ vào chiếc lá rụng ngoài cửa sổ, nhẹ giọng oán than: "A, hãy để lá rụng mang theo nỗi nhớ của tôi, Tiểu Hải, cùng một bầu trời, cùng một phiến lá rụng, chị có biết trái tim tôi nhớ chị như thế nào? Gió thổi bất tận lá rụng đầy đất, một ngày trong trái tim tôi tràn đầy tưởng niệm, chị có biết......... Nơi đây cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-neu-chi-nhu-lan-dau-gap-go/959883/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.