Lúc Lục An Kỳ tỉnh dậy, nắng bên ngoài cửa sổ đã lên rất cao, cô nghiên đầu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ ở bàn nhỏ, mới phát hiện mình ngủ say đến như vậy, bây giờ đã hơn mười một giờ trưa.
Tối ngày hôm qua cô bị Hàn Chí Dương quấy rối đến rất khuya mới được ngủ, Cô nghĩ, dù gì cũng đã không đi làm, cho nên cô cũng không có gấp gáp việc gì, định nhắm mắt lại ngủ thêm một chút, nhưng cô chỉ vừa chợp mắt lại, thì nghe được tiếng cười cùng lời châm chọc của Hàn Chí Dương ngay bên cạnh.
"Bảo bối, không dậy sao? Định ngủ đến khi nào đây?
Lục An Kỳ nâng mi mắt lên nhìn người đàn ông một thân âu phục chỉnh tề, đầu tóc chải chuốt gọn gàn, đang ngồi ôm laptop nhe răng cười gian tà với cô, trong lòng liền khẽ than thở, đây có được gọi là tự mình lấy đá đập chân mình không? Chỉ vì một phút ngu ngốc nói anh là lưu manh, liền bị anh quấy rối cả đêm, đến bây giờ cả người cô điều đau nhứt, xương cốt rã rời, đến không muốn cử động.
Cô liếc anh một cái rõ dài, rồi vơ tay ném cái gối ôm vào mặt anh, ghét bỏ nói: "Anh chết đi."
Hàn Chí Dương nhanh tay chộp lấy cái gối thảy xuống dưới chân rồi gấp laptop lại để sang một bên, cúi người xuống ôm cô cùng chăn mền, giọng nói lộ ra cưng chiều.
"Bảo bối ngoan, dậy đi, anh muốn đưa em đi một nơi."
"Là đi nơi nào? Em rất mệt không muốn đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-kiep-nay-phai-yeu-em/2998160/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.