Lục An Kỳ do dự một chút mới ngập ngừng hỏi.
"Bác Hàn có phải điều trị thất bại sao?"
Tay nắm vô lăng của Hàn Chí Dương chợt gia tăng thêm lực đạo, anh cho xe ngừng lại bên đường, hơi tựa lưng ra sau ghế, im lặng một chút mới bắt đầu động môi.
"Hôm qua, bác sĩ đã gọi nói cho anh biết, kết quả điều trị không thành công, loại thuốc của họ bào chế, chỉ có thể tạm thời khống chế tế bào ung thư trong người ba phát triển chậm nhất có thể."
"Cũng đã nói qua, dù có thể kéo dài sự sống của ba thêm một vài tháng nữa, nhưng cứ đến một tháng, sẽ có một ngày thuốc được tiêm vào, cũng như tiêm chất độc vào người, sẽ rất đau đớn."
Anh khẽ nhếch môi lên cười thật nhạt, mới lại nói: "Anh có rất nhiều tiền, nhưng tiền của anh lại ngay cả một người thân cũng không thể cứu được, thật nực cười."
Lục An Kỳ nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên bàn tay anh siết chặt, âm điệu dịu dàng an ủi.
"Hàn Chí Dương, nhất định sẽ còn có cách mà, anh xem hôm nay dù bác Hàn rất mệt mỏi, nhưng nhìn thấy anh tự thân tới sân bay đón, bác thật sự cười rất vui vẻ."
"Bởi vì anh chính là nguồn động lực giúp bác tiếp tục sống, anh không nên quá bi quan, bác Hàn thấy được sẽ không vui đâu."
Hàn Chí Dương nhẹ nâng mi mắt lên nhìn Lục An Kỳ, rồi như nghĩ tới điều gì rất kinh khủng, anh chợt kéo cô ngã vào trong người mình, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-kiep-nay-phai-yeu-em/2998145/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.