Lục An Kỳ củng vì tiếng nhạc chuông di động làm cho tỉnh giấc, cô mò tay vòng trong túi xách nhìn thấy trên màng hình điện thoại hiển thị tên người gọi tới là Đường Phi Yên liền trượt ngón tay nhỏ trên màng hình rồi áp diện thoại lên bên tai, nói "Alo."...
Cô và Đường Phi Yên trò chuyện tới gần một giờ đồng hồ mới chịu cúp máy, cô sau khi cất di động vào trong túi xách, còn thong thả nghiên đầu bóp vai rất ư là bình thản.
Cho tới khi cô quay mặt sang trái mới nhìn thấy Hàn Chí Dương sắc mặt không biểu cảm, củng đang nhìn cô không động.
Lục An Kỳ tay vẫn đặt sau gáy, nghiên đầu, chớp chớp mắt ngây thơ nhìn anh hỏi.
"Dương tổng, sao anh lại ở đây?"
"Vậy cô nghĩ, tôi nên ở nơi nào?"
Câu hỏi này của Hàn Chí Dương làm cho Lục An Kỳ như nhớ ra chuyện gì, cô vội thu tay đang đặt ở sau gáy xuống, đưa mắt nhìn một lượt xung quanh.
Mới biết được mình mới là người không nên ở đây.
Hai lần ngồi xe của anh, cả hai lần điều không chịu xuống xe, lần này còn tự nhiên tới mức trò chuyện thoải mái với bạn lâu như thế, lại còn hỏi anh vì sao ở đây nữa chứ =.="
Cô sau một lúc im lặng không biết nên nói gì, đang định tìm chuyện gì để lấp liếm thì âm thanh trầm thấp của Hàn Chí Dương chợt vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng của Lục An Kỳ.
"Cô không định ngồi trên xe tôi đến sáng chứ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-kiep-nay-phai-yeu-em/2998008/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.