Thượng Hải mấy ngày nay trời luôn mưa nhỏ, Lâm Lập Thu đứng ở sân ký túc xá nhìn mưa tí tách rơi mặt khó chịu, những người khác trong ký túc xá đều đi làm, chỉ còn lại người tăng ca trễ nhất như cậu là đáng thương còn ở lại.
Trương Diệu Quân đã điện qua thúc cậu, “Mẹ ngày nào cũng mưa rốt cuộc khi nào cái mùa mưa dầm này mới qua a…” Lâm Lập Thu lầm bầm, duỗi tay dài ra lấy quần áo phơi bên ngoài, mới muốn lấy đôt nhiên nhớ tới hôm qua Trương Diệu Quân bảo phải ăn mặc chỉnh chu một chút.
Lâm Lập Thu quay người đi tới trước cửa tủ quần áo nhìn từ trên xuống dưới, ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, lâu như thế chưa mua qua quần áo đàng hoàng a.
Cậu trái phải lục lọi tủ quần áo, đều là quần áo thể dục, thật vất vả mới tìm được cái áo sơ mi, nhưng quần quả thật không có.
“Mẹ làm phức tạp như thế làm gì có phải đội ngũ đi gặp vua chúa đâu?” Lâm Lập Thu buồn bực nhìn ngó bên cạnh, tủ quần áo của Vương Cảnh Chi ở bên cạnh, nghĩ đến vóc người của mình cùng Vương Cảnh Chi cũng không sai biệt lắm vì thế người trẻ tuổi liền chui vào tủ quần áo của người khác.
Lâm Lập Thu lấy ra một bộ quần áo khoa tay múa chân một chút, “Nhá, không ngờ thằng nhóc này còn có một bộ âu phục hoàn chỉnh, chưa bao giờ nhìn thấy a.” Nói xong liền đưa bộ quần áo lên người mình, sau khi mặc xong nhìn gương một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-khong-co-neu-nhu-chi-co-ket-qua/2843651/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.