Ở hội nghị hàng tháng của tháng tư, Quản Lăng Quân chỉ ra hạng mục tháng trước quá ít, mục tiêu tháng tư là XX cái hạng mục, công trạng là XXX.
Lâm Lập Thu ngồi ở dưới không hứng thú lắm, nghiêng đầu nhìn xuống ghi chép của Trương Diệu Quân, duỗi đầu dò xét nhìn Trương Diệu Quân đang hăng say ghi chép cái gì. “Anh đang ghi lại ghi chép?” Cậu hạ thấp giọng hỏi.
Trương Diệu Quân dừng lại, quay đầu nhíu mày, “Vậy cậu cảm thấy là cái gì?”
Lâm Lập Thu tiếp cận gần hơn chút, nhìn thấy nam nhân thật sự đang viết ghi chép, hơn nữa còn là mục tiêu công trạng tháng này, lui về ghế tựa lè lưỡi, “Không có gì.” Nghĩ thầm, mỗi lần có họp tôi chưa bao giờ ghi lại gì.
Trương Diệu Quân trầm mặc nhìn người trẻ tuổi vài giây, quay lại tiếp tục trên sổ ghi chép.
Lâm Lập Thu đem cả người vùi vào trong ghế tựa, buồn bực ngán ngẩm.
Sau khi tan họp, Quản Lăng Quân lôi kéo Trương Diệu Quân nói, “Tổ cậu tháng trước bản vẽ ưu tứ không đạt tiêu chuẩn a. Đừng có lấy bức vẽ luyện tập của cậu đến lừa gạt tôi.”
Trương Diệu Quân cười cười, “Anh gấp cái gì? Này chỉ không được việc có một tháng mà,” Nói xong tay hắn vỗ notebook, “Sữa bò sẽ có, bánh mì cũng sẽ có.”
Quản Lăng Quân không nhịn được đảo mắt, hừ nói: “Tự xem xét mà làm, đến lúc đó trên mặt có bát canh nóng còn không kịp uống.” Nói xong Quản Lăng Quân liền đi về phòng làm việc, Trương Diệu Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-khong-co-neu-nhu-chi-co-ket-qua/2843649/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.