Lãnh Diệc Thần bước vào, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt thằng bé là ba mẹ của nó đang đè nhau.
Lãnh Tuyết Vy giật mình, nhìn xuống đã thấy con trai đứng đấy từ lúc nào, cô đẩy Thẩm Quân Nghị ra.
Toan định giải thích, Lãnh Diệc Thần đóng cửa lại, còn kèm theo một câu báo hiếu.
- Con không làm phiền ai người đâu, hai người tiếp tục vui vẻ nhé!
- Không phải...
Lãnh Tuyết Vy giơ tay mình ra khoảng không trước mặt, xem ra không kịp rồi.
Thẩm Quân Nghị vòng tay qua người cô kéo cô lại, vùi đầu mình vào hõm cổ của cô, tham lam hít hà hương thơm quen thuộc ấy.
- Em xem, con trai chúng ta hiểu chuyện như thế, xem ra rất giống anh!
- Sao anh biết được thằng bé là con trai anh?
Thẩm Quân Nghị phì cười, hôn lên cổ của cô.
- Thằng bé giống anh như thế, không lẽ là con người khác sao?
- Đúng rồi đấy!
Lãnh Tuyết Vy bất ngờ phản bác, chợt nhận ra mình vừa nói gì.
Xoay lại, vẻ mặt của Thẩm Quân Nghị đen lại, anh đè cô xuống hôn.
- Ưm ~
Lãnh Tuyết Vy không kịp thở, bị Thẩm Quân Nghị hôn đến đỏ cả mặt.
- Á! Bỏ... ưm ~
Thẩm Quân Nghị lần lần xuống dưới, chạm vào *** ***** của cô.
Cả người Lãnh Tuyết Vy thở dốc không ngừng, mặt cô nóng ran.
Sau màn dạo đầu qua, Thẩm Quân Nghị cọ vật kia đang ***** **** vào người cô.
Bất giác, Lãnh Tuyết Vy run người lên, đã rất lâu kể từ khi cô không làm chuyện ấy, có chút run sợ.
Thẩm Quân Nghị nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-dinh-menh-chung-ta-gap-go/461859/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.