Lãnh Tuyết Vy bị Thẩm Quân Nghị ôm ra sảnh.
Cô vùng vẫy, la hét.
- Thẩm Quân Nghị, đồ thần kinh nhà anh, anh dám cướp dâu?
- Ngoài tôi ra, em dám lấy thằng khác thử xem.
Thẩm Quân Nghị ôm chặt cô, gằn giọng.
Chiếc máy bay trực thăng từ trên cao dần dần hạ xuống, Thẩm Quân Nghị toan định ôm lấy cô leo lên.
Một thân hình nhỏ bé chạy lại hét lớn.
- Này ông chú kia, buông mẹ tôi ra!
Thẩm Quân Nghị dừng động tác, cả người khựng lại.
Thằng nhóc này, rất giống anh lúc còn bé.
Lãnh Tuyết Vy tái cả mặt, vốn dĩ cô định giấu Lãnh Diệc Thần đi, tự tay nuôi lớn thằng bé, cả đời này cũng không muốn Thẩm Quân Nghị biết sự hiện diện của bé con.
Trớ trêu bây giờ thằng bé chạy lại kêu cô là mẹ, lại còn giống Thẩm Quân Nghị, thế này thì đỡ làm sao nổi chứ?
Lãnh Diệc Thần! Con hại mẹ rồi!
Thẩm Quân Nghị đơ người một lúc, phía sau lưng có âm thanh truyền đến.
- Thẩm tổng, anh mau buông con gái tôi ra.
Lãnh Hắc Vũ vẻ mặt giận dữ nhìn sang Thẩm Quân Nghị, phía sau là lính ồ ạt chạy đến.
Thấy tình thế cấp bách, Thẩm Quân Nghị xách Lãnh Diệc Thần lên, để lên người Lãnh Tuyết Vy ôm. Tay còn lại nắm dây thang để leo lên trực thăng.
Lính của Lãnh Hắc Vũ gần đuổi kịp, chiếc trực thăng bay lên cao trong không trung.
Lãnh Hắc Vũ nhìn lên bầu trời, tức giận chửi thề một tiếng.
- Mẹ kiếp!
Về biệt thự tại cánh đồng.
Lãnh Tuyết Vy ngồi thẫn thờ trên giường, Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-dinh-menh-chung-ta-gap-go/461858/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.